Hắn ta không chỉ muốn thắng ván thỉ võ, mà còn muốn cho Giang Siêu hối hận khi trêu chọc hắn ta. Hắn ta nhìn về phía Giang Siêu bằng ánh mắt ngày càng tàn nhằn.
Có điều, thấy Trịnh Thế Kinh muốn thi võ với Giang Siêu, trên mặt Tống Ninh Tuyết hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó là vẻ kỳ lạ.
Thấy vẻ mặt của nàng, trong mắt cô nàng xinh đẹp kia cũng nảy lên vé sáng ngời.
Còn mọi người xung quanh thì lạỉ tỏ vẻ lo lắng khi nghe Trịnh Thế Kinh muốn thi võ với Giang Siêu.
Trịnh Thế Kính chính là cấp tướng có vũ lực mạnh nhất quân Tĩnh An. Cho dù là ở kinh thành, hắn ta cũng có chút tiếng tăm về vũ lực. Chắc là Giang Siêu phải thua thảm thiết khi thi võ với hắn ta.
Lưu chủ bộ há miệng, định khuyên Giang Siêu nhận thua.
Dù sao thì Trịnh Thế Kinh cũng sẽ mượn trận thi võ để trả thù Giang Siêu, Giang Siêu khỏng chết thì cũng tàn tật.
Nhưng ông còn chưa kịp thốt ra lời, Giang Siêu đã đì lên phía trước, một tay chắp
sau lưng, một tay giơ lên ngoắc Trịnh Thế Kỉnh.
Động tác không nhiều tính tổn thương, nhưng lại rất nhiều tính nhục nhã, rõ ràng là không coi Trịnh Thế Kinh ra gì.
Mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên rồi lắc lẳc đầu, cảm thấy Giang Siêu đúng là làm liều, chẳng khác gì đang tìm đường chết.
Trịnh Thế Kỉnh nổi điên lên, cả người lập tức tràn đầy sát khí. Hắn ta quát khẽ một tiếng, một luồng uy thế vô hình tỏa ra từ trên người hắn ta.
Hắn ta đi lên một bước, sàn nhà gạch xanh bị hắn ta đạp dưới chân vang lên tiếng răng rắc, có vài viên gạch xanh xuất hiện vết nứt.
Thấy tình cảnh này, mọỉ người càng thêm lo lắng cho Giang Siêu, bời vì vừa nhìn là biết vũ lực của Trịnh Thế Kinh rất cao.
Mọi người không biết thực lực cụ thể của Trịnh Thế Kình. Dù vậy, mọi người đều cảm thấy là Giang Siêu không thể nào đấu lại hắn ta.
Lần này Giang Siêu thua thảm thiết rồi…
Ngay cả Tống Ninh Tuyết cũng rất ngạc
nhiên khi nhìn thấy cảnh này. Thực lực của Trịnh Thế Kinh đã đạt tới cấp bậc Ý Minh, sẳp lên tới cảnh gìớì Ám Kình, thảo nào hắn ta lại có thể tự tin như vậy. Khỏng biết là Giang Siêu có đu sức chống lạì loạỉ thực lực này hay không.
Tuy rằng thực lực của Giang Siêu rất mạnh, nhưng mà Tống Nính Tuyết lại không biết Giang Siêu mạnh tới mức độ nào.
“Nhãi ranh, bổn thiếu sẽ làm cho ngươi hối hận vì sự kiêu ngạo của mình, đồng thời hối hận vì đã khiêu khích bổn thiếu…” Trịnh Thế Kinh lạnh lùng nhìn về phía Giang Siêu, nói bằng giọng điệu tàn nhần.
Sau đó, hắn ta lao về phía Giang Siêu. Khoảnh khắc hắn ta lao ra, cả người hắn ta tỏa ra một luồng gió mạnh làm cho gạch xanh dưới chân vỡ nát hơn.
Hắn ta giơ quyền đấm về phía đầu Giang Siêu, lực đấm mạnh tới mức gần như xé rách không khí.
Nếu bị một quyền này đấm trúng thì Giang Siêu có thể sẽ bị đấm nổ đầu.
Trịnh Thế Kinh thật sự là tàn nhần. Hắn ta muốn giết Giang Siêu. Tống Ninh Tuyết siết chặt nắm tay, trong mắt lộ ra vé lo lắng.
Lúc sắp bị một quyền đấm trúng, Giang Siêu đột nhiên đổ người về phía trước, giơ một tay lên chặn nắm tay của Trịnh Thế Kinh.
Động tác của hắn làm cho mọi người giật mình há to miệng.
Sao Giang Siêu có thể đỡ được một quyền của Trịnh Thế Kinh bằng một bàn tay?
Lúc mọi người đang cho rằng Giang Siêu sẽ bị một quyền đấm tàn một bàn tay, thì khoảnh khắc bàn tay của Giang Siêu chạm vào nắm đấm của Trịnh Thế Kinh, bàn tay của Giang Siêu đã vòng thẳng lên mu bàn tay Trịnh Thế Kinh, kéo nhẹ một cái, cả người Trịnh Thế Kinh chọt nhào lên phía trước.
Giây phút Giang Siêu và Trịnh Thế Kinh lướt qua nhau, Giang Siêu dùng khuỷu tay tay trái đấm vào lưng Trịnh Thế Kinh, chân phải thuận thế móc ngang hai chân Trịnh Thế Kinh.
Rầm! Một tiếng ngẵ vang lên, Trịnh Thế Kinh bay thẳng ra ngoài, trên lưng bị ăn một cú đấm từ khuỷu tay, cả người nằm sắp ở tư thế như chó xúc phân.
Động tác liên tiếp lưu loát, gần như chưa đến một giây thì trận đấu đã kết thúc.
Trịnh Thế Kinh nằm sắp ờ đằng kia, khỏng hề nhúc nhích, mặt mày đau đớn.
Hắn ta dường như muốn giãy giụa đứng dậy, nhưng mà cả người không chút sức lực, đành phải tiếp tục đau đớn run rấy nằm ờ đây.
Xung quanh hoàn toàn yên ắng, mọi người đều ngạc nhiên nhìn về phía Giang Siêu, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Võ tướng mạnh nhất quân Tính An, lại không qua được một chiêu dưới tay Giang Siêu, chỉ mới bị đánh một đòn là không thể nhúc nhích được. Tất cả mọi người đều cho rằng mình nhìn lầm rồi.
Rất nhanh sau đó, mọi người đều đứng dậy vổ tay dữ dội với Giang Siêu, trong mắt tràn đầy cung kính, không còn vé khinh thường khi mới vừa nhìn thấy Giang Siêu.
Kẻ mạnh bao giờ cũng được người ta kính trọng, huống chỉ còn là một kẻ mạnh cả vân lằn võ.
Về phần Trịnh Thế Kinh mới vừa hồi phục lại một chút tình thần trên mặt đất, mọi người đã không thèm quan tâm.
Trịnh Thế Kinh của hiện giờ đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, cho dù có thể
hành động, nhưng lại bị thương đến mức cả người bủn rủn, không còn nhiều sức lực để tiếp tục đánh nữa.
Còn về Giang Siêu, tuy rằng đã trải qua mấy ngày rèn luyện thân thế, thân thể đã trở nên mạnh hơn nhiều, nhưng sức lực van còn hơi yếu.
Nếu không chỉ với một đòn vừa rồi, Trịnh Thế Kinh không chỉ sẽ mất đi sức chiến đấu, mà còn bị thương nặng không nhúc nhích được, thậm chí sẽ bị mất mạng.
“Thắng thua đã rõ, hiện giờ nên bắt đầu thực hiện đánh cuộc đi. Ngươi muốn gãy chân trái, chân giữa, hay là chân phải?”
Giang Siêu lạnh nhạt nhìn về phía Trịnh Thế Kình đang bò dậy từ mặt đất, giọng điệu mang theo vài phần lạnh lẽo.
Lời nóì của hắn làm cho mọi người đều ngơ ngác. Bọn họ đều không thể tin nổi mà nhìn về phía Giang Siêu.
Bọn họ làm sao cũng không ngờ rằng Giang Siêu lại thật sự dám thực hiện kết quả đánh cuộc.
Đây chính là công tử nhà Trấn Quốc công đấy! Đánh gãy chân hẳn ta, khác nào
đánh thẳng vào mặt Trấn Quốc công chứ?
Ngay cả Tống Ninh Tuyết cũng có chút ngạc nhiên. Nàng cũng không ngờ rằng Giang Siêu lại dứt khoát như vậy.
Trong mắt nảy lên vẻ kiên quyết, nàng đứng dậy đi về phía Trịnh Thế Kinh, giẫm một chân xuống đùi phải Trịnh Thế Kinh.
Rắc… một tiếng gãy vang lên, đùi phải của Trịnh Thế Kỉnh bị Tống Ninh Tuyết giẫm gãy, Trịnh Thế Kinh hét thảm thiết một tiếng rồi chết ngất đi.
“Để ta giẫm gãy chân hắn… không phiền tiên sinh phải ra tay…”
Tống Ninh Tuyết lạnh lùng nhìn Trịnh Thế Kinh, trên môi là ý cười khinh thường.
Hành động của nàng lại làm những người ờ đây ngơ ngác. Ngay cả Giang Siêu cũng giật mình nhìn về phía nàng, trong mắt nảy lên vẻ cảm động.
Rõ ràng là Tống Ninh Tuyết sợ hắn đắc tội Trấn Quốc công, cũng sợ hắn bị mất mặt.
Vậy nên nàng muốn thay hắn gánh trách nhiệm. Chân là do nàng giẫm gãy, Trấn Quốc cồng muổn báo thù thì chỉ có thể đi tìm nàng.
Nhưng với thân phận địa vị của Tống
Ninh Tuyết, chắc là tạm thời Trấn Quốc công cũng không dám động đến nàng.
Có điều, từ đây hai nhà cũng kết thù rồi. Nếu sau này Trấn Quốc công ngầm báo thù thì Tống Ninh Tuyết sẽ rất nguy hiểm.
Nói đến cùng, nhân phẩm của Trấn Quốc công cũng chẳng ra sao, một tên có thù báo thù, mặt dày mày dạn, nhìn đứa con Trịnh Thế Kỉnh của ông ta là có thể đoán ra được một ít.
Mọi người đều thay đổi ánh mắt khi nhìn về phía Giang Siêu, khống chỉ là vì năng lực của Giang Siêu, mà còn là vì sự bảo vệ của Tống Ninh Tuyết dành cho Giang Siêu.
“Bây giờ các ngươi mới muốn chạy, có phải là muộn rồi không?”
Đúng lúc này, Giang Siêu nóỉ với vài tén thương nhân đang chuẩn bị trốn đi bằng giọng điệu lạnh băng.
Vừa nãy mấy tên kỉa là kiểu đâm lao phải theo lao, một lòng muốn nịnh bợ Trịnh Thế Kinh.
Giang Siêu không phải là người dề tính. Hắn là người có thù phải báo thù, muốn chơi với hắn thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị hắn
chơi lại.
Hắn đi về phía vài tên thương nhân, nhìn bon ho bằng ánh mắt nghiền ngẫm.