Hiện tại Đại Danh phủ có quân đội đến mười mấy nghìn người, ngoài một vài Bình Nhạc quân đã trốn thoát thì vẫn còn Lương Sơn quân đã bị Bình Nhạc quân thu phục.
Bọn họ sao dễ dàng chống lại được!
Nếu không phải lúc đầu Giang Siêu có giở vài thủ đoạn thì muốn đánh mại Bình Nhạc quân, e rằng cũng không dễ dàng như vậy.
Có vài chuyện, hắn không ngăn lại được, cũng không có cách nào, chỉ đành để bọn họ đi thôi.
Thế nhưng, hiện tại chuyện mà Giang Siêu phải đối mặt là có nên đi đến biên quan không, có nên giúp Đại Triệu bảo vệ cửa biên giới không.
Nhưng hắn cũng biết nếu bản thân đi đến biên quan, chắc chắn sẽ khiến hoàng đế và Trịnh Thế Dân tính kế sau lưng.
Nhưng nếu không đi thì Giang Siêu lại lo lắng cho bách tính của cả Đại Triệu.
Hắn nhớ rõ trong lịch sử kiếp trước, tộc Khiết Đan, hay thậm chí sau này là tộc Nữ Chân và một vài người đàn ông ở thảo nguyên đều mang lại những đau thương vô tận cho Hoa Hạ.
Nếu thật sự để những người ngoại tộc kia vào Đại Triệu thì bách tính của Đại Triệu sẽ chìm trong cảnh khổ cực lầm than.
Bách tính trôi dạt khắp nơi, xác chết xếp chồng trải rộng khắp các con đường ngoại tộc xâm lược.
Trịnh An vì dã tâm của mình mà mặc kệ mọi thứ, nhưng thực sự Giang Siêu không làm được.
Trước kia khi từng làm đặc công, từng dành thời gian ở những quốc gia đang có chiến tranh, nhân dân những quốc gia đó như sống trong địa ngục vậy.
Thời đại đó, còn là ở thời đại xã hội văn mình, giống như thời đại phong kiến hiện tại.
Ngày tháng của bách tính dân chúng e rằng càng khổ hơn.
Bởi vậy, hắn vẫn luôn do dự, có nên đi biên quan không.
Thời gian gần đây, Giang Siêu luôn đứng trên tường thành thôn Kháo Sơn nhìn ra xs, ánh mắt đầy vẻ do dự.
“Sao vậy! Có tâm sự sao!”
Ngay lúc này, sau lưng Giang Siêu vang lên âm thanh dịu dàng của phụ nữ.
Người lên tiếng chính là Mộ Dung Chỉ Tình, dạo này Giang Siêu cứ một mình đi đến tường thành, rồi lại tìm nơi không binh sĩ, lằng lặng nhìn ra xa.
“Cô đến rồi!" Giang Siêu nhìn thấy Mộ Dung Chỉ Tình, hắn gật đầu với nàng ta.
“Ừ, tôi thấy dạo này ngươi có tâm sự, nên muốn qua xem xem..”
Mộ Dung Chỉ Tình nói với Giang Siêu.
Dạo này Tống Ninh Tuyết đang bận rộn chuyện luyện sắt thép, đang lúc phải vượt qua nhiều khó khăn, nên cũng không chú ý đến Giang Siêu dạo này có vẻ khác thường.
Tô Tiểu Tiểu mỗi ngày đều muốn đi khắp nơi kiểm tra, nàng bận để mức cả người như con quay vậy, chỉ có đến đêm mới có thể nhìn thấy Giang Siêu.
Phần lớn thời gian thì bản thân nàng còn phải học rất nhiều thứ, nên cũng có rất cơ hội giao lưu với Giang Siêu.
Trong lòng Tô Tiểu Tiểu, nàng chỉ muốn nâng cao bản thân, để bản thân trở thành phụ tá đắc lực cho Giang Siêu.
Vì vậy, trạng thái gân đây của Giang Siêu cũng chỉ có Mộ Dung Chỉ Tình phụ trách chuyện thương pháo mới phát hiện ra, dù sao dạo này bọn họ cũng thường ở cùng nhau cải tiến một vài kỹ thuật.
Tuy rằng, Mộ Dung Chỉ Tình rất nghiêm túc làm chuyên Giang Siêu đã giao, nhưng trong lòng nàng ta gần như chỉ quan tâm đến mỗi Giang Siêu.
Đương nhiên chẳng mấy chốc đã phát hiện Giang Siêu khác lạ, có những lúc Giang Siêu u buồn sẽ đến tường thành này, một mình ngây ngốc nhìn phương xa. Nàng ta rất lo lắng có phải Giang Siêu gặp phải chuyện gì khó khăn không.
“Chỉ Tình, chúng ta hiện tại có thể bình sống ở đây, nhưng...
Ở biên quan, bách tính nơi đó hiện tại đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng, ta mới nhận được tin, quân Khiết Đan đã đánh đến Bình Nguyên phủ rồi, có lẽ không bao lâu nữa có thể sẽ đến được kinh thành”
“Ta cũng không quan tâm sống chết của hoàng đế ngu dại kia, chỉ là nghĩ đến dân chúng khổ cực, thì ta...”
Giang Siêu nhìn Mộ Dung Chỉ Tình, hắn lại thở dài, ánh mắt lại nhìn về phương xa.
Hắn cũng không phải không muốn đến biên quan giết địch, đuổi sạch kẻ địch ra khỏi Hoa Hạ.
Nhưng, nếu lần này hắn đi, rất có khả năng sẽ bị ám toán, làm không tốt thì quân Con Cháu hắn dẫn đi sẽ bị quân địch hai bên giết chết.
Đây cũng là nguyên do tại sao Giang Siêu vẫn chưa phát binh đến tiếp viện biên quan, đương nhiên, nếu không phải Trịnh Thế Dân cấu kết với tộc Khiết Đan, thì sao lại để tộc Khiết Đan đánh vào trong Đại Triệu.
Nực cười, hoàng đế ngu sỉ kia, bây giờ còn tin tưởng Trịnh Thế An như vậy.