“Chuyện thương pháo vẫn cần cô giám sát, nếu cô có thể làm ra được thành phẩm sớm hơn thì đến lúc đó, không ai có thể uy hiếp được chúng ta, cô cũng có thể không cần lo lắng đến an nguy của tôi.”
Giang Siêu dịu dàng xoa đầu Mộ Dung Chỉ Tình, trong lòng có chút đau lòng.
Hắn nhớ đến trước kia Mộ Dung Chỉ Tình suýt nữa đã chết vì hắn.
Cô nương ngốc này, không quan tâm đến bản thân mình như vậy đấy.
Nếu như Giang Siêu không hồi đáp lại gì với nàng †a, e rằng cũng quá tàn nhẫn với nàng ta.
Giang Siêu có thể chấp nhận Đông Ly Nguyệt, chấp nhận Tống Ninh Tuyết, tại sao lại không thể chấp nhận nàng ta chứ.
“Ta...”
Mộ Dung Chỉ Tình nghe vậy, vẻ mặt có chút lo lắng, nàng ta lo lắng cho Giang Siêu, vì vậy nàng ta càng muốn đi cùng Giang Siêu.
Chỉ là, nàng ta đang định nói thì lại bị Giang Siêu dùng tay che miệng lại, đầu ngón tay ấm áp khiến Mộ Dung Chỉ Tình cảm thấy ngượng ngùng trong lòng, còn có chút cảm giác khác lạ trào dâng.
“Nghe lời! Nơi này cần có cô... Tôi cũng cần cô... Cân cô thay tôi làm tốt những chuyện kia.”
Giang Siêu ôn hòa nói với Mộ Dung Chỉ Tình.
Lời của hắn khiến Mộ Dung Chỉ Tình cảm thấy ngọt ngào trong lòng, còn có chút thương cảm.
Nàng ta biết bản thân dù có cưỡng cầu cũng vô dụng. Chắc chắn Giang Siêu sẽ không dẫn nàng theo.
Hơn nữa, Giang Siêu nói không sai, nếu chuyện mà Giang Siêu để nàng ta giám sát thành công thì Giang Siêu sẽ không còn phải sợ bất kỳ ai nữa.
“Ta đợi ngươi quay về!” Mộ Dung Chỉ Tình ngây ngốc nhìn Giang Siêu, nước mắt vô thức chảy ra.
Giang Siêu nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng ta, khế gật đầu, hắn quay người đi xuống tường thành.
Sau lưng chỉ để lại Mộ Dung Chỉ Tình với vẻ mặt thương cảm.
Nàng ta không biết bản thân để Giang Siêu đi đến biên quan là đúng hay sai, nhưng nàng ta hy vọng Giang Siêu có thể bình an quay về. Nàng ta phải hoàn thành nhiệm vụ Giang Siêu giao cho mình!
Hoặc là, vào thời khắc quan trọng còn có thể giúp được Giang Siêu.
Giang Siêu đến doanh trại quân Con Cháu, hắn bảo Đông Ly Ưng chuẩn bị binh lực xuất phát. Mục tiêu chính là chống lại quân Khiết Đan.
Giang Siêu không đưa hết toàn bộ quân Con Cháu đi hắn chỉ dẫn đi hai mươi nghìn quân Con Cháu, hơn ba mươi nghìn quân Con Cháu còn lại thì hắn giữ lại ở thôn Kháo Sơn.
Có quân Con Cháu trấn giữ thì các phản quân khác sẽ không dám đến xâm chiếm Ninh Châu phủ.
Hoàng đế cũng sẽ không dám động đến Mộ Dung Cung và người của Ninh Châu phủ.
Tuy rằng, với hai mươi nghìn quân Con Cháu nghênh chiến với cả trăm nghìn quân Khiết Đan, còn thêm mấy trăm nghìn quân Đại Triệu, quả thực là lấy trứng chọi đá, nhưng Giang Siêu vẫn không e sợ.
Trải qua mấy tháng huấn luyện, sức chiến đấu của quân Con Cháu đã đủ khiến người ta kinh sợ rồi. Đạn pháo và cả lựu đạn, trúc lôi dự trữ cũng đủ để Giang Siêu dùng cho trận chiến này.
Chỉ cần hắn sắp xếp hợp lý thì đánh bại quân Khiết Đan, chống lại quân Đại Triệu của Trịnh Thế Dân đều không thành vấn đề.
Giang Siêu có chút đáng tiếc vì súng trường vẫn chưa nghiên cứu thành công. Nếu không, chỉ cần đội súng trường nghìn người thì quét sạch một trăm nghìn người cũng là chuyện nhỏ.
Giang Siêu để Đông Ly Ưng ở lại, dẫn theo Đông Ly Sơn và Nam Minh Đồ và cả Quỳnh Phương.
Các tướng sĩ của tộc Dạ Lang là người mà hắn tin tưởng nhất.
Giang Siêu chọn ra một nghìn người trong đó làm đội thân vệ của mình.
Sức chiến đấu của một nghìn người này trong toàn quân Con Cháu xem như là mạnh nhất.
Khi biết Giang Siêu lại sắp xuất chinh, Tô Tiểu Tiểu và Tô Tiểu Thảo khóc lóc không thôi.
Tô Tiểu Thảo càng ôm chặt lấy cổ Giang Siêu không chịu buông tay.
Không dễ gì dạo này mới có thời gian ở cùng Giang Siêu, hưởng thụ cảm giác cưng chiều của Giang Siêu dành cho mình.
Nhưng chưa được bao lâu mà Giang Siêu phải xuất chinh rồi.
Nghĩ đến chuyện Giang Siêu có thể phải đối mặt với nguy hiểm, không chỉ có Tô Tiểu Tiểu và Tô Tiểu Thảo, mà ngay cả Tống Ninh Tuyết cũng không yên tâm, nàng cứ muốn phải đi cùng Giang Siêu.
Chỉ là, Giang Siêu từ chối nàng, mặc dù võ lực Tống Ninh Tuyết rất mạnh, tướng lĩnh bình thường e rằng cũng không phải đối thủ của nàng.