Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Bởi vì Giang Siêu lại kháng chỉ lần nữa, thậm chí còn uy hiếp Dương Lâm.

Điều này khiến cho hoàng đế Tống Triết vô cùng giận dữ, hận không thể giết chết Giang Siêu ngay tại chỗ.

Chỉ là Giang Siêu nắm trọng binh trong tay, hắn lại không ở kinh đô, ông ta chỉ có thể đứng nhìn.

Bây giờ, nghe tin Giang Siêu đã đi chống giặc, ông ta càng không muốn giúp Giang Siêu chống giặc.

Ngược lại ông ta còn suy nghĩ làm thế nào để tiêu diệt mối hoạ lớn trong lòng mình là Giang Siêu này.

Bây giờ, trong suy nghĩ của hoàng đế, sự uy hiếp của Giang Siêu đã lớn mạnh hơn cả tộc Khiết Đan, ông ta biết tộc Khiết Đan muốn tiêu diệt Đại Triệu của ông ta, nhưng nếu bọn chúng muốn chiếm lấy Đại Triệu, chỉ e không có khả năng.

Có lẽ cuối cùng đối phương cũng chỉ muốn ông ta cắt đất, bồi thường mà thôi.

Ông ta có thể cắt đất, bồi thường. Dù sao ông ta cũng có thể lấy số tiền này từ người dân.

Nhưng Giang Siêu lại không giống như vậy. Hiện tại, hắn thành lập quân đội riêng, chiến lực của quân Con Cháu trong tay hắn cũng không hề tâm thường.


Một khi để Giang Siêu phát triển lên, bất cứ lúc nào, hắn cũng đều có thể uy hiếp tới hoàng quyền của ông ta.

Vì thế, giết chết Giang Siêu mới là chuyện quan trọng hàng đầu.

Ông ta thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc hợp tác với quân Khiết Đan.

“Bệ hạ, vi thần đã giao chuyện này cho Khúc Khuyển Tử đi làm.

Ngoài ra, thần cũng đã báo chuyện này cho tri châu thành An Tây là Lưu Văn Tĩnh. Hắn sẽ không mở cửa thành để Giang Siêu vào trong thành.

Đến lúc đó, dưới tình huống không có viện trợ từ bên ngoài, chúng ta xem xem Giang Siêu làm thế nào để chống lại quân Khiết Đan.”

“Đến lúc đó, nếu như Giang Siêu may mắn chạy thoát khỏi tay quân Khiết Đan, thần sẽ để Khuyển Tử tạo cho hắn tội danh chiến đấu thất bại, đến lúc đó chúng ta sẽ cướp binh quyền của hắn, tiền trảm hậu tấu”

“Chỉ cần tiêu diệt được Giang Siêu, quân Con Cháu của hắn sẽ không đáng để lo ngại nữa. Bệ hạ sẽ có thể yên tâm được rồi...

Nói đến câu cuối cùng, trên mặt Trịnh An hiện lên vẻ đắc ý.

Bây giờ, ông ta đang đợi Giang Siêu tới thành An Tây, không có châu phủ chỉ viện và cung cấp lương thực, Trịnh An không tin Giang Siêu có thể kiên trì được bao lâu.

Lúc quân Khiết Đan đánh tới, Giang Siêu chỉ e sẽ không còn đường lùi.



Nếu hắn thất bại chạy trốn, cho dù hăn chạy trốn tới đâu, Trịnh An đều đã phái mấy nhánh quân Đại Triệu tới chặn đường hắn.

Chỉ cần ngăn cản được Giang Siêu và quân Con Cháu của hắn, đồng thời nhân cơ hội đó bắt được Giang Siêu, còn lo không giết chết được Giang Siêu à?

Trịnh An càng nghĩ càng thấy đắc ý, ông ta mở miệng cười lớn.


Hoàng đế nghe vậy, gương mặt cũng vô cùng vui vẻ.

Ông †a vỗ mạnh lên vai Trịnh An, gương mặt tràn ngập thích thú, nói: “Trịnh ái khanh không hổ là trọng thân mà trẫm coi trọng, có khanh ở đây, trãm cũng yên tâm rồi.”

Trịnh An nghe vậy vội vàng cúi đầu xuống lớn tiếng nói vạn tuế với Tống Triết.

Tuy nhiên, lúc ông ta cúi đầu xuống, khoé miệng ông ta nhếch lên nụ cười mỉa.

Trong mắt ông ta loé lên vẻ khinh thường.

Trong lòng ông ta vẫn xem Tống Triết là một tên ngốc, cũng chỉ có kẻ ngu ngốc này mãi cho tới bây giờ vẫn không biết tất cả mọi chuyện đều do ông ta đạo diễn.

Không có ông ta dẫn đầu khơi chuyện, thiên hạ sao có thể hỗn loạn khắp nơi.

Không có ông ta cấu kết với tộc Khiết Đan, Đại Triệu sao có thể bấp bênh tràn ngập khó khăn như bây giờ.

Nếu không phải hiện giờ vận mệnh của Đại Triệu vẫn chưa tận, ông ta sớm đã đưa người bức cung, ép tên hoàng đế ngu dốt ở trước mặt tự sát.

Nói không chừng, ông ta còn có thể nhận cơ hội này cướp lấy hoàng quyền.

Chỉ là lúc này, Đại Triệu vẫn chưa hoàn toàn bước tới ranh giới của sự sụp đổ.


Cho dù hiện giờ, các thế lực chiếm lĩnh bốn phía, nhưng hiện tại, các châu phủ vẫn tuân theo hoàng quyền.

Cho dù ông †a có giết chết hoàng đế cướp ngôi, vẫn phải danh chính ngôn thuận mới được.

Vẫn chưa đến lúc có thể danh chính ngôn thuận giết chết hoàng đế.

Vì vậy, ông ta sẽ để tên hoàng đế ngu dốt ở trước mặt sống nhiều thêm vài ngày.

Còn việc hoàng đế muốn tiêu diệt Giang Siêu cũng hợp với ý của ông ta.

Nếu tồn tại người như Giang Siêu, Trịnh An cảm thấy nghiệp lớn của mình chắc chắn sẽ bị cản trở.

Giết chết Giang Siêu cũng là việc quan trọng hàng đầu của ông ta.

Chỉ đáng tiếc, tên ngốc Giang Siêu kia hoàn toàn không biết ông ta và hoàng đế đang tính toán sau lưng hắn.

Nếu không, tên nhóc này cũng sẽ không chạy ra khỏi thôn Kháo Sơn đi tìm chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận