Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Nhưng giờ hẳn ta không đợi được nữa, dù sao thì nếu để người khác biết sức chiến đấu của quân Con Cháu yếu xìu, quân lính thật sự có khả năng chiến đấu đoán chừng chỉ có năm ngàn, ngươi nói xem các thế lực khác có động vào thôn Kháo Sơn không?

Đáp án là chắc chắn có, nếu đã vậy thì sao hắn ta có thể để người khác nhanh chân đến trước đoạt miếng ngon chứ.

Nghĩ tới đây, Trần Nhân nhanh chóng điều động binh mã, đích thân ra trận đánh về phía Dương Lâm.

Còn Dương Lâm vừa mới chạy về nơi đóng quân chủ lực của Khiếu Lâm quân, rất nhanh đã phải đón đợt tấn công của Trần Nhân.

Vừa vào trận, đám quân Con Cháu còn lại cùng với hơn một vạn quân hẳn ta chiêu mộ gần đây trực tiếp bị diệt toàn quân.

Đối mặt với năm vạn tinh binh của người ta, những quân binh bị sàng lọc kia căn bản không chịu nổi một kích. Ngay cả hơn một vạn người mới chiêu mộ cũng bị cảm hóa, hầu như là không đánh mà tan.

Dương Lâm khóc không ra nước mắt, thiệt thòi hắn ta còn cứ lấy tên tuổi của quân Con Cháu nói ra bên ngoài hòng gây áp lực tâm lý cho kẻ thù, thế mà lại ra kết quả như thế này.

Còn bản thân hẳn ta thì bỏ chạy về Kinh Đô dưới sự hộ tống của hộ vệ. Ban đầu hẳn ta tràn đầy tự tin cho răng dựa vào năng lực của mình, chắc chăn có thể dẹp yên bọn phản loạn.


Thậm chí hắn ta còn nghĩ với sức chiến đấu của quân Con Cháu, chắc chẳn có thể dễ dàng giành thẳng lợi, nào ngờ, quân Con Cháu mà hắn ta thu được lại là đức hạnh này.

Nhưng mà, hắn ta nghĩ Giang Siêu chắc chắn không dám lừa dối hắn ta, khả năng duy nhất chính là sức chiến đấu của quân Con Cháu vốn không mạnh.

Những chiến tích trước kia, đa phần chắc là do quân Con Cháu đời đầu giành được.

Nói cách khác, chiến tích đã bị phóng đại, thêu dệt. Nếu không thì sao quân Con Cháu trong tay hản ta lại yếu đến nỗi không chịu nổi một kích như vậy.

Cùng lúc đó, cả thiên hạ đều đã biết, sau khi Dương Lâm thu nạp hơn ba vạn quân Con Cháu, vậy mà đại bại quay về.

Người của các thế lực đều sinh nghi về sức chiến đấu của quân Con Cháu, tất cả các thế lực đã rục rịch ngóc đầu dậy.

Đặc biệt là sau khi Giang Siêu rời khỏi Ninh Châu phủ.

Những thế lực này đã gấp rút muốn đoạt lấy thôn Kháo Sơn rồi.


Có thế lực đã dẫn quân lên đường. Vài luồng thế lực bắt đầu áp sát Ninh Châu phủ.

Mục tiêu chính là thôn Kháo Sơn.

Sau khi Mộ Dung Cung của Ninh Châu phủ biết được tin tức này, ông ta định đưa quân đi hỗ trợ, nhưng lại nhận được thư Giang Siêu tự tay viết khuyên ông rút binh về, thư là Đông Ly Ưng sai người gửi tới.

Giang Siêu đã đoán trước được khả năng này, nếu không hẳn đã không để lại hơn ba vạn quân Con Cháu.

Có nhiều quân Con Cháu ở đấy như vậy, còn sợ bọn trộm đó sao!

Sau khi nhận được thư viết tay của Giang Siêu, Mộ Dung Cung đành phải cố thủ ở Ninh Châu phủ.

Ông gửi gắm hy vọng Giang Siêu có thể bày mưu nghĩ kế nơi hậu phương.

Giang Siêu cũng sợ Ninh Châu phủ mà bị mất thì về sau muốn giành lại cũng khó. Nếu những người này đã đặt mục. tiêu vào thôn Kháo Sơn, vậy thì hắn sẽ dẫn những thế lực này đến thôn Kháo Sơn rồi quyết chiến một trận.

Cho dù Giang Siêu đang không ở thôn Kháo Sơn, hắn cũng tin tưởng sức chiến đấu của quân Con Cháu, cùng với tài quân sự của đám Đông Ly Ưng.

Mà lúc Giang Siêu nhận được thông tin, hắn đã gần đến thôn An Tây rồi. Chỉ có điều, hän lại không hề đi vào thôn An Tây. Hoàng đế muốn gây chuyện, chắc chẳn sẽ gây phiền phức cho hắn.

Hắn đã hết hy vọng vào triều đình từ lâu rồi, dù hắn tới đây để chặn đánh địch, hản chặn đánh địch cũng không phải vì triều đình, hắn làm việc này là vì dân chúng trong thiên hạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận