Khi bọn họ lao đến, thỉnh thoảng lại có hỏa thiên lôi rơi xuống từ phía quân Con Cháu, loại hỏa thiên lôi chỉ cần chạm đất là nổ như vậy gây ra thương vong cả mảng cho Khiết Đan quân.
Lúc đầu, Khiết Đan quân bị hỏa thiên lôi làm giận dữ, đều như không cần mạng mà lao về hướng trận địa của quân Con Cháu.
Nhưng dù như vậy, đạn pháo và trúc lôi cũng tạo thành thương tổn không thể đo lường đối với Khiết Đan quân. Dù bọn họ và quân Con Cháu chỉ cách nhau không quá ba bốn dặm.
Đó là hơn hai nghìn mét, nếu chạy hết sức, đoán chừng chỉ cần hai ba phút là có thể chạy đến bên cạnh.
Nhưng khoảng cách ngắn như vậy, Khiết Đan quân lại chạy mười mấy phút cũng chưa chạy được xa lắm, sức mạnh của đạn pháo và trúc lôi ép bọn hẳn đến không thể ngóc đầu lên được.
Bọn họ có hung hăng không sợ chết, cũng dần dần bị thương vong do đạn pháo và trúc lôi gây ra làm cho run sợ. Sự giận dữ cũng chuyển thành sự sợ hãi.
Hơn năm nghìn người Khiết Đan quân, lại chỉ có mấy trăm người chạy đến phía trước quân Con Cháu.
Đáng tiếc, số lượng Khiết Đan quân này chỉ đủ để làm đồ ăn cho quân Con Cháu.
quân Con Cháu phối hợp nhịp nhàng và hành động nhất trí với nhau, cứ như máy gặt, những nơi họ đi qua, Khiết Đan quân cũng biến thành những hạt thóc đang chờ gặt vậy.
Năm nghìn người Khiết Đan quân, trong giây lát chỉ còn không đến ba nghìn người.
Những người này đang liều mạng hướng về phía trận địa của quân Con Cháu. Bên trong đó, có cả Tiêu Sách.
Hiện tại, gã cực kỳ hận quân Con Cháu, bên gã có tám nghìn người, mới bắt đầu đánh chưa bao lâu mà đã chết một nửa.
Gã không thể chấp nhận được thất bại như vậy.
Buồn cười là, trước khi đánh, gã còn châm chọc quân Con Cháu chỉ biết chạy trối chết.
Bây giờ nghĩ lại, quân Con Cháu không hề chạy, bọn họ chỉ dụ địch xâm nhập mà thôi.
Dù bên gã tổn thương thảm trọng, nhưng Tiêu Sách vẫn tin là dựa vào những quân binh mà gã đang có, vẫn dư sức có thể tiêu diệt quân Con Cháu.
Dù sao, xét về nhân số, bọn họ đang chiếm ưu thế, cũng gần gấp đôi quân Con Cháu rồi.
Nhưng khi gã đang nghĩ vậy, hai bên trái phải đột nhiên vang lên những tiếng gào thét thất thanh.
Hơn một nghìn quân Con Cháu ở hai bên xông đến.
Trong nháy mắt, những quân Con Cháu này đã chém giết Khiết Đan quân.
Thấy cảnh này, Tiêu Sách để lộ vẻ kinh ngạc, một lúc sau vẫn chưa thể bình tĩnh được, phía bên gã từ đầu chiếm hết ưu thế về binh, hiện tại xem ra, nửa điểm ưu thế đều không có.
Lúc này, gã mới biết gã đã quá ngây thơ rồi, cũng không quá khinh địch.
Tử Đêh quân có thể bị gọi là có sức chiến đấu có một không hai, chắc chắn không phải do nói quá, buồn cười, lúc trước gã còn không tin.
Bây giờ phải tự mình trải nghiệm, gã mới biết gã đã sai nhiều đến thái quá.
"Phá vây... Trở về thành..."
Tiêu Sách kịp phản ứng, hét to. với bọn xung quanh.
Hiện tại, chỉ có chạy về trong thành, bọn họ mới có hy vọng sống sót. Nếu không, chắc chẳn chỉ có con đường chết.
Đáng tiếc, ngay khi gã chuẩn bị trở về quân, giọng nói của Giang Siêu lạnh lùng vang lên.
"Toàn lực tấn công, một tên cũng không để lại..."
Theo lệnh của hẳn, quân Con Cháu cũng đã không nhịn
được từ lâu như là hổ lao ra, nhanh chóng chạy về phía Khiết Đan quân đang chạy trốn.
Giang Siêu cưỡi ngựa đi đầu, tốc độ nhanh hơn lúc rút lui ban nãy không biết bao nhiêu lần.
Khiết Đan quân đang chạy trốn thấy cảnh này, trong mắt lộ ra sự hung ác.
Trong đó, một tên tướng lãnh quay đầu chạy về phía quân Con Cháu.
"Tướng quân... Ngài rút lui trước đi, ta sẽ cản phía sau..."
Ngay sau đó, gần nghìn tên Khiết Đan quân ở phía sau cũng vội vã xoay người ngăn cản quân Con Cháu.
Bọn họ muốn tranh thủ thời gian để Tiêu Sách vào thành.
Chỉ cần vào thành cố giữ đến chết, bọn họ sẽ không thua, điểm quan trọng như Đông Hình Quan cũng sẽ không mất đi.