Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Tuy rằng Nhạc Băng Cử chỉ có hơn ba trăm binh lính, nhưng lại không hề thua kém khi đối mặt với hơn bốn trăm người quân Khiết Đan.

Quân Khiết Đan liều mạng lao qua. Binh lính dưới trướng Nhạc Bằng Cử cũng liều lĩnh vọt lại.

Hai bên đao đao dính máu.

Tiếng giết chóc vang lên liên tục. Phe Nhạc Băng Cử không chiếm nhiều ưu thế so với phe quân Khiết Đan.

Hơn nữa, bởi vì cần phải thủ thành, cho nên bọn họ đang ở vào thế yếu.

Thấy đám binh lính bên mình đang chật vật đánh địch, Nhạc Bằng Cử nhảy xuống tường thành, lập tức lao vào chiến đấu.

Thấy cảnh này, trong mắt Hồ tướng quân lộ vẻ do dự, tên tướng lãnh bên cạnh hản ta cũng lộ vẻ nôn nóng.

“Tướng quân, chúng ta không thể đợi nữa, mau phái quân chỉ viện đi, giải quyết xong Nhạc Bằng Cử, chúng ta vẫn còn có thể lập công chuộc tội.”

Nghe lời nói của tên tướng lãnh kia, Hồ tướng quân vốn còn đang do dự lập tức hạ quyết tâm.

“Người đâu, xông lên cho bổn tướng, bắt lấy Nhạc Bằng Cử đã phản bội và binh lính dưới trướng hắn ta, người phản kháng, giết chết không hỏi tội!”


Hồ tướng quân ra lệnh cho đám binh lính bên mình.

Đám binh lính phe Hồ tướng quân nhìn nhau, tuy rằng trong mắt có vẻ không muốn, vì đây là ra tay với đồng bào của mình, lại còn phải phối hợp với quân Khiết Đan đi giết đồng đội đã từng của mình, mọi người thật sự là làm không được.

Có điều, đối mặt với mệnh lệnh, đám binh lính là bọn họ lại không dám phản kháng, đành phải căng da đầu vọt lên.

Lại có thêm sáu bảy trăm binh lính Đại Triệu tham gia tấn công hơn ba trăm người Nhạc Bằng Cử.

Binh lính bên phe Nhạc Băng Cử càng lúc càng ít.

Nhưng dù có bị chém đứt tay chân, thì bọn họ cũng dùng phần tay chân còn lại đi chém giết.

Không có tay thì dùng miệng, không có miệng thì dùng đầu, để đi đánh sống chết với kẻ địch.

Cách đánh không biết xấu hổ của bọn họ khiến quân Khiết Đan có chút sợ hãi.

Cửa thành ở ngay trước mắt, vậy mà bọn họ lại không thể xông qua được, từng đống từng đống thi thể chất chồng trước cổng thành. Có thi thể của quân Khiết Đan, phe Nhạc Bằng Cử và quân Đại Triệu.


Hiện giờ, phe Nhạc Bằng Cử còn chưa đến một trăm người, mà ở đối diện bọn họ thì còn khoảng tám chín trăm người.

Quân Khiết Đan có hơn hai trăm người chết, chỉ còn lại khoảng ba trăm người.

Quân Đại Triệu thì cũng có gần hai trăm người chết.

Đối mặt với một đám binh lính phe Nhạc Bằng Cử dữ dằn canh giữ trước cửa thành, quân Khiết Đan và quân Đại Triệu thế mà lại không dám đi lên phía trước.

Nơi xa, Giang Siêu cũng thấy được tình huống ngay cửa thành, liền biết trong thành xảy ra chuyện.

Chắc là có người làm phản, xảy ra chiến đấu với quân canh giữ thành.

Cửa thành đang mở ra, có lẽ là vì đón bọn họ vào thành.

Hắn vội vàng ra lệnh cho một chiến sĩ tộc Dạ Lang dẫn một nghìn người chạy về phía Đông Hình Quan.

Lúc này đang là lúc đoạt Đông Hình Quan.

Còn hắn thì lao về phía Tiêu Sách đang bị chiến sĩ tộc Dạ Lang đánh đến mức phải chật vật chạy trốn.

Thấy Giang Siêu lao tới, trong mắt Tiêu Sách dâng lên cơn giận dữ và vui vẻ.

Gã biết Giang Siêu là trụ cột của quân Con Cháu, nếu có thể bät được Giang Siêu thì tất cả đều kết thúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận