Mọi thứ đăng trước Đông Hình Quan lại dần khôi phục vẻ yên ả, chỉ có những thi thể chất đống như núi dưới chân tường thành trước quan là tỏ rõ nơi đây từng xảy ra một trận công thành thảm khốc.
Quân Khiết Đan cũng không có tới nhặt các thi thể, không phải là bọn họ không muốn, mà là bọn họ nhặt không xuể.
Lúc này trời đã tối rồi, căn bản là không nhìn thấy, vả lại Giang Siêu ở trong thành cũng không cho phép bọn họ nhặt xác.
Trên tường thành, Nhạc Bằng Cử đưa mắt nhìn Giang Siêu, ánh mắt hẳn ta tràn đầy nghi hoặc.
Hắn ta lên tiếng hỏi: "Hầu gia, tại sao ngài không cho bọn họ nhặt xác của những binh sĩ đó, dù bọn họ là quân Khiết Đan, là kẻ địch, nhưng để họ phơi thây ngoài nơi hoang dã như thế, liệu có hơi..."
Hắn ta không nói hết câu sau, trong giọng điệu lộ ra một cỗ bi thương.
Thân là người lính, một ngày nào đó chết trận trên sa trường là chuyện hoàn toàn có khả năng.
Nơi mà người lính thuộc về chính là sa trường.
Nhưng nghĩ đến chuyện nếu một ngày nào đó mình cũng chết trận nơi sa trường, nhưng lại thê thảm giống những người này, không có người nhặt xác cho, còn phải phơi thây nơi đồng hoang, nghĩ thôi đã thấy lòng lạnh giá.
Giang Siêu không cho quân địch nhặt xác, cách làm này ít nhiều cũng khiến cho hắn ta hơi bất mãn.
Hắn ta cảm thấy Giang Siêu quá vô tình. Cũng quá không có đức hạnh mà người lính nên có.
Cho dù đối diện là kẻ địch, nhưng vẫn phải có sự tôn trọng tối thiểu.
Giang Siêu thản nhiên liếc hẳn ta một cái, sau đó hắn lạnh lùng nói: "Đây là chiến trường, thương hại với kẻ địch là tàn nhãn với chính mình.
Không thể trách ta tàn nhẫn, ngươi có từng nhìn thấy những thương tổn mà quân Khiết Đan kia đã gây ra cho dân tộc ta không.
Nếu chúng đã có gan xâm lược chúng ta, thế thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần không được chết yên lành."
"Vả lại, ngươi có dám đảm bảo những kẻ nhặt xác kia sẽ không có ý đồ khác không, ví dụ, mượn việc nhặt xác, quan sát chiều hướng và tình hình quân sự của quân ta. Hoặc là thừa cơ gây rối loạn cho quân tai"
"Còn nữa, chẳng lẽ chúng ta không có chiến thuật khác nữa sao?
Cho bọn họ nhặt xác, thế chiến thuật của chúng ta còn cần thi hành saol"
Nói đến đây, Giang Siêu lạnh lùng nhìn về phía những thi thể của chúng quân Khiết Đan ở phía dưới, lãnh ý trong mắt càng dày hơn vài phần.
Dân tộc này đã từng gây ra quá nhiều áp bức và lăng nhục cho Hoa Hạ, ngoại trừ tộc người này ra, còn có tộc Nữ Chân và những hán tử trên thảo nguyên kia nữa.
Từng có một dạo khiến cho Hoa Hạ lâm vào khổ cực lầm than, tất nhiên, những ngoại tộc từng gây thương tổn cho Hoa Hạ có nhiều lắm, đối với những dị tộc này, vốn dĩ không nên có bất kỳ lòng thông cảm nào. Kể cả lòng thương hại.
Bọn họ sẽ không có bất kỳ lòng thương xót hay đồng cảm nào dành cho ngươi và Hoa Hạ, bọn họ chỉ muốn chiếm lấy đất đai, nữ nhân và của cải của ngươi, thậm chí còn muốn mạng của ngươi. Tìm 𝑡𝗋uyệ𝗇 hay 𝑡ại || 𝑡𝗋ùm𝑡𝗋uy ệ𝗇.V𝐍 ||
Đối xử với kẻ địch như thế này, thì không nên có bất kỳ lòng thương hại nào.
Càng không nói đến chuyện, Giang Siêu còn có kế hoạch khác nữa.
Nhạc Bằng Cử bị Giang Siêu nói cho hổ thẹn, nhưng trong lòng hẳn ta vẫn còn một chút ngoan cố, người lính thì nên có phẩm hạnh của người lính, có sự kiêu ngạo của người lính.
Nhưng chính hẳn ta cũng bị những lời nói của Giang Siêu làm cho tự vấn sâu hơn.
Lòng kiêu ngạo cần có thì có thể có, nhưng nếu như quá bảo thủ, vậy thì không đáng khen nữa.
Hản ta cứ thế lẳng lặng đứng trên tường thành, ngây người nhìn quân Khiết Đan ở ngoài kia, dần dần, trong mắt hắn ta cũng hiện lên một tia sáng.
Còn Giang Siêu nhìn Nhạc Băng Cử đứng ở kia, hắn khẽ lắc đầu.
Tuy Nhạc Bằng Cử có phần không giống với vị mà hắn biết đời trước, nhưng có lúc hắn ta vẫn đầu gỗ như thế, suy nghĩ bảo thủ phong kiến!