Cái đám nhóc này, cứ xông đến trước Đông Hình Quan như thế, con mẹ nó không phải là đang tìm kích thích à!
Người ta tùy tiện bắn vài quả pháo, có khi lại nổ chết một đống ấy chứ.
Đến lúc đó muốn rút về, người đông không chú ý có khi còn dẫm đạp lên nhau, rồi lại thương vong một đống. Hăn ta tức đến nỗi chửi thề trong lòng.
Nhưng khi mà hắn ta đang nghĩ vậy, hắn ta lại phát hiện binh sĩ của hắn ta đã xông được vào Đông Hình Quan rồi, ánh mắt hẳn ta tràn đầy vẻ ngạc nhiên và khó tin.
Còn trên tường thành, Nhạc Băng Cử nhìn sang Giang Siêu với vẻ mặt khiếp sợ, ánh mắt hắn ta cũng tỏ vẻ thảng thốt và không hiểu, còn có cả vẻ lo lắng nữa.
Tay hắn ta nắm chặt lấy trường kiếm, chuẩn bị xong tư tưởng liều chết một trận với quân Khiết Đan.
Hắn ta không biết tại sao đột nhiên Giang Siêu lại thả quân Khiết Đan vào Đông Hình Quan, lẽ nào hẳn không biết rằng làm vậy sẽ khiến cho quân Con Cháu vạn kiếp bất phục saol
Mặc dù hắn ta không biết vì sao Giang Siêu làm như vậy, nhưng thân là thuộc hạ của Giang Siêu, việc mà hẳn ta cần làm là chấp hành mệnh lệnh, và liều mạng đánh với quân địch.
Nhưng mà, Giang Siêu lại đè tay hắn ta lại rồi nói: "Chúng †a không cần ra tay, sẽ có người trở thành đối thủ của bọn họ, việc chúng ta cần làm bây giờ đó là yên lặng chờ ở đây."
Giang Siêu nói xong, hản kéo Nhạc Bãng Cử đi nấp.
Vốn dĩ sắc trời đã tối, lại cộng thêm việc trên tường thành không có đồ chiếu sáng, quân Khiết Đan không hề phát hiện ra đám Giang Siêu ở trên tường thành.
Mà quân Khiết Đan vừa vào quan đã lục tìm khắp nơi.
Chỉ là, còn chưa đợi bọn họ lục lọi quá nhiều, trong quân Khiết Đan bỗng có người hô to:
"Bọn họ chạy ra khỏi thành rồi, quân Đại Triệu bỏ thành chạy rồi... mau đuổi theo... đừng để chúng chạy thoát!"
Câu nói như này có một người nói ra thì sẽ có người khác phụ họa theo, tức khắc, trong quân Khiết Đan liên tục vang lên những tiếng này.
Những tiếng nói này vang lên làm cho những binh sĩ Khiết Đan vốn còn định lục tìm thật kỹ ở trong Đông Hình Quan lập tức xông về phía cái cổng thành còn lại.
Bây giờ bọn họ chỉ muốn bắt được quân Đai Triệu bỏ chạy, báo thù cho chủ soái của bọn họ.
Còn về chuyện trong thành này có còn quân Đại Triệu hay không, bọn họ không còn nghiên cứu kỹ nữa.
Bọn họ suy nghĩ theo bản năng, trong thành này không còn quân Đại Triệu nữa rồi, nếu không sao bên trong thành này lại giống như vùng đất chết vậy, không có đèn, cũng không có hơi người.
Nghĩ thôi cũng biết chắc chăn là chúng đã bỏ chạy rồi, chắc là quân Đại Triệu biết không đánh lại được quân Khiết Đan bọn họ, cho nên sau khi bắn xong một lượt pháo thì quay người bỏ chạy.
Nghĩ đến việc quân Đại Triệu giết chủ soái của bọn họ xong lại còn muốn bỏ chạy, trong lòng họ tràn ngập phẫn nộ và sát ý, tuyệt đối không thể để quân Đại Triệu chạy thoát.
Rất nhanh, những binh lính Khiết Đan đó đã xông ra khỏi cổng thành, lao về phía hơn mười một vạn đại quân của Lương Tri Châu.
Mà vào khoảnh khắc quân Khiết Đan xông ra từ trong cổng thành, ánh lửa của trại bên này đã làm cho đại quân bên Lương Tri Châu nhìn thấy quân Khiết Đan.
Còn chưa đợi bọn họ phản ứng lại, nhóm quân Con Cháu lặng lẽ lẻn vào đại doanh của Lương Tri Châu bất ngờ xông ra khỏi chỗ ẩn nấp.
Có người hô to: "Quân phòng thủ ở Đông Hình Quan sợ quân Khiết Đan, dự định bỏ quan chạy trong đêm rồi, đừng để cho chúng chạy, mau ngăn bọn chúng lại!
Bắt được những binh lính quân Con Cháu này, đại nhân có thưởng lớn."
Câu nói này vừa được hô lên, chúng quân Đại Triệu lập tức hăng máu như đánh tiết gà, bọn họ chờ ở đây là vì cái gì cơ chứ!
Chẳng phải là để chặn quân Con Cháu sao!
Nay quân Con Cháu bỏ quan để chạy, chắc chẳn là tàn quân, mất hết ý chí chiến đấu từ lâu rồi, quân đội như thế, giờ mà thu dọn còn chẳng dễ như nhặt rau à.
Cho dù chưa có lệnh của tướng lĩnh, đã có quân binh rục. rịch rồi.
Đúng lúc này, một ngàn quân Con Cháu giả dạng kia lập tức xông ra khỏi danh trại.
Còn những binh sĩ Đại Triệu đang canh phòng cũng đã phản ứng lại, bọn họ không kìm được lòng tham trong lòng nữa, lập tức xông ra theo.