Đường lui của họ đã bị chặt đứt hoàn toàn.
Đi lên thì chết, lùi về cũng chết, quân Con Cháu không hề
cảm thấy thương hại, bọn họ nhìn thấy quân địch đang lùi thì toàn lực triển khai vây giết.
Những binh sĩ quân Con Cháu thì ép quân Đại Triệu buộc phải liều mạng với quân Khiết Đan.
Còn Lương Tri Châu ở phía sau nhìn thấy quân đội bỗng tăng lên nhiều, nhất thời hắn ta vẫn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì.
Điều khiến hắn ta thấy khó hiểu nhất đó là không biết từ lúc nào mà quân Con Cháu xuất hiện ở cả hai phía.
Quân đội của bọn hắn bị ép tiến lên.
Nhóm quân Con Cháu xuất hiện đột ngột này cứ thế biến họ thành nạn nhân rồi.
Quân Con Cháu đã bố trí từng đợt chặn đánh ở đường lui của quân Đại Triệu, không những vậy, phía sau còn có đạn pháo được nhắm bắn về phía này, những đợt hỏa lực ép quân Đại Triệu không thể không quay đầu đi liều mạng với quân Khiết Đan.
Cứ thế, tình hình chiến đấu càng ngày càng ác liệt, mặc dù sức chiến đấu của quân Đại Triệu không mạnh, nhưng đó là vì chưa đến lúc cần liều mạng.
Nhưng đến thời điểm nguy cấp như hiện tại, dưới tình huống không liều thì sẽ chết, bọn họ cũng chỉ có thể liều mạng chiến đấu với quân Khiết Đan.
Hai bên đều có thương tổn, chỉ là, dù sao quân Khiết Đan cũng là quân đội hung tàn, so với quân Đại Triệu thì mạnh hơn nhiều.
Tỉ lệ thương vong của hai bên là khoảng hai với một.
Hai lính Đại Triệu đổi lấy một tên lính Khiết Đan, cứ đánh như thế làm cho bên quân Khiết Đan càng ngày càng có ưu thế.
Cứ theo đà này thì rất có thể quân Đại Triệu sẽ bị giết hết, cuối cùng thậm chí là phá vòng vây.
Ở bên kia, sau khi Gia Luật Quang Minh hô một câu "binh của ta đâu", hắn ta nhìn thấy binh sĩ xông vào Đông Hình Quan, hắn ta rất ngạc nhiên.
Mãi một lúc vẫn chưa hồi thần, không phải nói Đông Hình Quan rất khó công phá à! Sao cứ thế là phá được rồi thết Chẳng lẽ, quân Con Cháu bắn lượt này là để chuẩn bị rút quân!
Gia Luật Quang Minh nghĩ, chắc quân Con Cháu bên trong Đông Hình Quan đã rút lui rồi, nhưng nghĩ tới đây, không hiểu sao trong lòng hắn ta dâng lên một cảm giác nguy cơ, hẳn ta cứ có cảm giác chuyện này quá kỳ lạ.
Nhưng thực tế bày ra trước mặt, hắn ta không thể không tin, nếu binh sĩ dưới trướng đã xông vào Đông Hình Quan gần hết, vậy hắn ta ở lại đây cũng chẳng để làm gì.
Hộ vệ cấp dưới của Gia Luật Quang Minh vội vàng hô gọi gần một nghìn cận vệ còn lại, bảo vệ Gia Luật Quang Minh vẫn còn hơi choáng đi đến Đông Hình Quan.
Tốc độ cũng làm nhanh hơn một chút, bọn họ cũng hết cách, nếu không tăng tốc thì sẽ bỏ rơi những đồng đội ở tiền phương.
Điều chủ yếu là, bên trong Đông Hình Quan không xảy ra chiến đấu, xem ra chắc là quân Con Cháu bỏ quan tháo chạy rồi, các binh sĩ đang truy đuổi.
Gia Luật Quang Minh cũng không quan tâm được nhiều thứ như thế, hắn ta phải đích thân đốc chiến.
Tuyệt đối không thể để cho quân Con Cháu chạy mất, hẳn ta phải đánh cho. quân Con Cháu tan tác tả tơi ở trước Đông Hình Quan.
Gia Luật Quang Minh hận đến nỗi nghiến răng kèn kẹt, hận ý trong mắt cũng lên đến cực điểm.
Cứ thế, hắn ta dẫn theo gần ngàn cận vệ của mình xông vào trong Đông Hình Quan.
Hản ta trông thấy trong thành trống không, còn chỗ không xa thì có ánh lửa.
Hắn ta vô cùng thảng thốt, con mẹ nó chuyện gì thế này? Đám nghé con của hắn ta không ở lại phòng thủ Đông Hình Quan, đù mé toàn bộ đuổi theo địch hết rồi.
Nếu không phải còn nhìn thấy ánh lửa ở chỗ không xa, thì chắc chắn hắn ta sẽ thốt lên một câu, binh của ta đâu!
"Truyền lệnh xuống dưới, cho hậu quân về quân, chiếm lĩnh Đông Hình Quan trước cho bản soái, chuyện truy địch, cứ từ từ... người đâu, đi lên đầu thành cùng bản tướng!"
Gia Luật Quang Minh phát ra một chuỗi mệnh lệnh cho cấp dưới, hắn ta không hề nghĩ trong thành này có nguy hiểm, toàn bộ Đông Hình Quan đã như thành chết, hẳn ta không tin còn có thể có người tồn tại.
Ánh lửa và tiếng chiến đấu đăng trước đã tỏ rõ, chắc hẳn quân Con Cháu đang bị quân của mình truy sát, hắn ta phải đích thân lên tường thành nhìn xem quân Con Cháu bị quân Khiết Đan của hắn ta tàn sát.
Tướng lĩnh đội cận vệ nhanh chóng phái ra mấy trăm cận vệ đi theo Gia Luật Quang Minh lên tường thành, lúc này trên tường thành im äng, không nhìn thấy một người nào cả.
Cho dù có người, phỏng chừng cũng không nhìn thấy, dù sao thì trên tường thành tối om, muốn nhìn thấy cái gì đó thật sự quá khó khăn.
Gia Luật Quang Minh dẫn theo binh sĩ bên mình đi nhanh lên tường thành đắng trước.