Chỉ cần hoàng đế Đại Triệu không ngốc thì tuyệt đối sẽ không giết chủ soái của một nước, thậm chí còn ước gì nịnh được hắn ta cơ.
Chính vì thế, cho dù đã bị Giang Siêu bắt làm tù binh, Gia Luật Quang Minh cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình có khả năng sẽ chết.
Hắn ta tin chắc rằng Giang Siêu không dám động vào hắn ta, đánh hắn ta vài cái thì dám đấy. Giết hắn ta ư!
Giang Siêu có cái gan đó không!
Phỏng chừng hoàng đế Đại Triệu sẽ là người đầu tiên không đồng ý.
Và càng không thể đồng ý.
Nhưng mà khi hắn ta đang gào ầm lên, Giang Siêu chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, hắn rút bội đao trên người ra, tiện tay nhẹ nhàng chém một đao.
Động tác này của hắn rất tùy ý, cũng không có bất kỳ sự do dự nào.
Cứ như thể chỉ là ngẫu nhiên vậy.
Lưỡi dao nháy mắt đã xoẹt qua đầu của Gia Luật Quang Minh.
Dao quá nhanh, cho dù đã chém qua đầu của Gia Luật Quang Minh, nhưng cũng không phải là chém bay đầu đi.
Mà là chỉ để lại một đường máu trên cổ của Gia Luật Quang Minh.
Gia Luật Quang Minh khiếp sợ nhìn Giang Siêu, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, hắn ta có nghĩ thế nào cũng không ngờ, Giang Siêu lại dám giết hắn ta thật.
Biết sớm thì hắn ta đã không kiêu ngạo như thế rồi, khiêm tốn một chút có khi còn được cho một đường sống, hắn ta còn hối hận là tại sao mình lại cứ đòi đến xâm lược Đại Triệu chứ.
Đáng tiếc, tất cả đã muộn, Gia Luật Quang Minh chỉ có thể trơ mắt nhìn đầu mình rơi khỏi cổ.
Sau đó, ý thức của hắn ta rơi vào trong màn đêm.
Nhạc Bằng Cử ở một bên nhìn thấy cảnh này, hắn ta nhìn Giang Siêu với ánh mắt kinh ngạc, hắn ta không dám tin Giang Siêu lại giết Gia Luật Quang Minh thật.
Trong lòng hắn ta dâng lên cảm giác vui sướng, đối với hắn ta mà nói, nếu hắn ta đã là quân nhân thì việc mà hắn †a muốn làm nhất chính là tự tay chém chủ soái quân địch rồi.
Còn về chuyện những quan viên trên triều muốn lấy được lợi ích gì đó, hắn ta không nghĩ được nhiều như vậy, hắn ta chỉ muốn đánh một trận hả hê, chém tận giết tuyệt quân địch.
Nhưng hắn ta cũng biết những quy tắc ngầm không thể xen vào trong đó, có lúc bắt được chủ tướng hoặc chủ soái của quân địch thì đều không được giết.
Thậm chí đôi lúc còn phải hầu hạ cẩn thận.
Cái cảm giác này rất là ấm ức ngột ngạt, hắn ta rất thích cách làm sảng khoái này của Giang Siêu.
Ánh mắt nhìn về phía Giang Siêu tức khắc tràn đầy kính nể, nhưng cũng đầy lo lắng.
Giang Siêu giết chết Gia Luật Quang Minh, chỉ sợ không thể cho hoàng đế một đáp án mà hoàng đế hài lòng rồi.
Giang Siêu nhìn Gia Luật Quang Minh ngã xuống, cỗ thi thể đó còn đang co giật, ánh mắt hắn dâng lên vài phần thổn thức.
Đệ nhất mãnh tướng quân Khiết Đan, kết cục cuối cùng vẫn thê thảm như này.
Vốn dĩ Giang Siêu không định làm nhục hắn ta như này.
Nhưng, sự kiêu căng của hắn ta khiến cho Giang Siêu rất khó chịu, đã bị bắt rồi mà không thể khiên tốm nhỏ giọng lại một chút à?
Vả lại, nếu đã lên chiến trường, thì phải chuẩn bị xong giác ngộ sẽ bị chết.
Hắn ta thì lại mơ đẹp quá, chỉ cho quân Khiết Đan hắn giết quân Đại Triệu, giết dân thường của Đại Triệu, bọn họ bị giết thì không chịu nổi đến thế cơ à, thế bọn họ qua xâm lược làm cái gì!
Đưa mắt nhìn thi thể vẫn còn co giật lần nữa, sau đó hắn lạnh lùng nhìn về phía ngoài thành, lúc này, có nhiều binh sĩ Khiết Đan thấy tình hình không ổn, bắt đầu rút về phía tường thành.
Nhưng mà, quân Con Cháu đã đóng cổng thành lại từ lâu rồi, bọn họ không thể quay vào bên trong Đông Hình Quan được nữa.
Hơn nữa, nhìn thấy bọn họ di chuyển đến trước quan, Giang Siêu nhanh chóng ra lệnh cho quân Con Cháu bắt đầu ném lựu đạn xuống dưới.
Trong nháy mắt, oanh kích của lựu đạn khiến cho quân Khiết Đan tử thương nặng nề. Quân Khiết Đan lại buộc phải rời khỏi trước tường thành.