Cứ nghĩ đến chuyện quân Khiết Đan đánh thẳng một đường, Trịnh Thế Dân không hề có một chút tác dụng nào, Tống Triết không cảm thấy nghi ngờ mới là lạ.
Có điều, tới tận lúc này mới nghi ngờ là hơi chậm rồi.
Lại nghĩ đến chuyện Trịnh An bè phái đông đảo trong triều, Tống Triết liền đổ mồ hôi đầy đầu.
Tống Triết đã bắt đầu nghi ngờ Trịnh An.
Nhớ đến chuyện mình vẫn luôn tin tưởng Trịnh An, Tống Triết cảm thấy mình không còn người đáng tin nào nữa.
Hơn nữa, Trịnh An năm quyền, nhi tử nắm binh, nếu lỡ Trịnh An muốn tạo phản thì chắc là ông ta phải nhường lại ngôi vị hoàng đế của ông ta rồi.
Tống Triết lại nghĩ đến hiện nay Trịnh Thế Dân đang nắm giữ đại quân mười mấy vạn người thì cảm thấy căng thẳng trong lòng.
Ông ta vội vàng ra thánh chỉ lệnh cho Trịnh Thế Dân về kinh báo cáo công việc và giao quân biên quan cho người khác.
Ngoài ra, ông ta cũng đang lo lăng về Giang Siêu.
Quân Con Cháu của Giang Siêu luôn là tai họa lớn trong lòng ông ta, thậm chí còn làm cho ông ta mất ăn mất ngủ hơn cả tai họa ngầm là Trịnh An và Trịnh Thế Dân.
Quân Con Cháu của Giang Siêu rất lợi hại, mà bản thân Giang Siêu cũng rất lợi hại, chắc là cả Đại Triệu cũng không có mấy người có thể đối phó được Giang Siêu.
Hiện giờ ông ta đang đợi tin tức từ thôn Kháo Sơn và phủ Ninh Châu.
Nghe nói thế lực nào cũng muốn đi chiếm đóng phủ Ninh Châu và thôn Kháo Sơn.
Nếu thôn Kháo Sơn bị đoạt, hang ổ của Giang Siêu bị đào, thì quân Con Cháu của Giang Siêu cũng coi như bỏ.
Ông ta biết quân Con Cháu của Giang Siêu dựa hết vào sự hỗ trợ hậu cần từ thôn Kháo Sơn, nhất là các loại vũ khí loại hình nổ.
Nếu không có thôn Kháo Sơn, Giang Siêu chỉ có hai vạn quân Con Cháu, thì cho dù là kéo, ông ta cũng có thể kéo chết Giang Siêu.
Chỉ cần có người đánh được thôn Kháo Sơn là ông ta sẽ chuẩn bị ra tay với Giang Siêu.
Ông ta là hoàng đế, dưới tay có rất nhiều quân đội, cộng hết các quân châu phủ cũng được một đội quân trăm vạn người.
Giang Siêu không biết tính toán của hoàng đế.
Sau khi thu dọn chiến trường Đông Hình Quan, hắn dẫn quân Con Cháu và Nhạc Băng Cử quay về thôn Kháo Sơn.
Hắn để lại Đông Hình Quan là một cái vỏ rỗng, ai muốn lấy thì lấy, dù sao thì hắn không hề muốn chiếm Đông Hình Quan.
Hắn vừa đi đường vừa đợi tin tức của hoàng đế. Hắn sai người rải tin đồn, chắc là đã truyền đến tai hoàng đế.
Nếu hoàng đế vẫn còn chưa nhận ra vấn đề thì thì tên hoàng đế kia thật sự là vô dụng.
Chỉ cần hoàng đế chèn ép hai cha con Trịnh An, gây ra mâu thuẫn giữa hai bên, thì hoàng đế sẽ tạm thời không có thời gian để ý đến hắn.
Khi Giang Siêu ra khỏi Đông Hình Quan, vừa mới tới phủ Tây An, hăn liền nhận được tin tức từ nhân viên tình báo bên mình.
Hoàng đế ra lệnh cho Trịnh Thế Dân về kinh báo cáo công việc.
Có điều Trịnh Thế Dân bẩm lên là biên quan vẫn còn sót lại quân Khiết Đan, cần phải tìm tòi tiêu diệt, không thể giao binh quyền được.
Trịnh Thế Dân thậm chí còn dẫn theo đại quân mười mấy vạn người đi đoạt lại vài châu phủ đã bị quân Khiết Đan đoạt được trước đó.
Mấy nơi đó chỉ có vài nghìn quân Khiết Đan trông giữ, thì làm sao có thể đánh lại đại quân mười mấy vạn.
Đến lúc này, Trịnh Thế Dân lại biến thành dũng tướng giết địch.
Trịnh An biết hoàng đế đã nghi ngờ mình nên quyết định khống chế binh quyền trong tay cho chắc chắn.