Binh sĩ kia vừa dứt lời, một số quân Con Cháu trong đó đều đưa mắt nhìn trung đội trưởng trước mặt.
Ánh mắt họ hiện lên vẻ mong chờ, và chiến ý nồng đậm.
"Trung đội trưởng, lần này thả bọn họ vào trận địa của chúng ta đi, ta nhịn khó chịu lắm rồi, ta rất muốn đánh một trận đã tay."
"Đúng vậy, trung đội trưởng, Mộ Dung phu nhân cũng bảo rồi, đạn của súng trường công đắt lắm, pháo và lựu đạn cũng đắt, bảo bọn ta dùng tiết kiệm thôi, nàng ấy bảo..."
"Nàng ấy bảo, chỗ chúng ta chắc chăn sẽ gặp phải vây đánh của các thế lực khác, nếu lãng phí đạn dược quá mức thì sợ là sẽ không trụ được lâu."
"Nếu Giang tiên sinh quay về thì tốt! Thế có khi những tên kia cũng không dám tới tấn công chúng ta..."
"Đúng thế, trung đội trưởng, chúng ta cần tiết kiệm đạn dược, bây giờ cứ lãng phí vào đám chó này thì lỗ quái"
Theo sau biểu cảm hăng hái của các chiến sĩ xung quanh, người được gọi là trung đội trưởng gật đầu, ánh mắt hắn cũng tràn ngập chiến ý.
"Được thôi, các huynh đệ, chúng ta sẽ tiết kiệm đạn dược, vừa nãy tham mưu trưởng có truyền tin tới, bảo chúng ta trước tiên cứ kéo chân quân địch ở đây một tiếng đồng hồ, chỉ cần kéo chân chúng ở đây qua một tiếng đồng hồ, tham mưu bảo rằng có lòng tin xử lý toàn bộ quân địch ở đây."
"Huynh ấy còn bảo, lần này số lượng địch tới xâm phạm quá đông, nếu có thể đánh hạ áp đảo lũ này thì ít nhiều cũng có tác dụng đe dọa."
Trung đội trưởng nói như thế xong, chiến ý của mọi người càng dâng cao hơn!
Sống với nhau trong khoảng thời gian này, bọn họ đã coi thôn Kháo Sơn là nhà của bọn họ từ lâu rồi.
Có thể sống tiếp ở thôn Kháo Sơn không phải lo cái ăn cái mặc như thế này là mong muốn của mỗi người họ, và cũng là mong muốn của người nhà bọn họ.
Bây giờ có người muốn tới phá hoại hết thảy những thứ này, sao bọn họ có thể đồng ý cơ chứ.
Mặc kệ quân địch tới bao nhiêu, bọn họ đều sẽ đánh chúng ra ngoài.
Lấy một trăm người kéo chân đại quân vạn người ở đối diện, còn kéo chân một tiếng đồng hồ, thật sự là có hơi phi lý.
Nhưng việc đó cũng không phải là không thể làm nổi.
Bởi vì, hiện giờ vũ khí mà họ được trang bị rất tiên tiến.
Nhưng mà muốn kéo dài trận chiến một tiếng đồng hồ, thì bọn họ không thể lãng phí đạn dược tùy tiện.
Lúc phải đánh giáp lá cà thì bọn họ phải đánh giáp lá cà! Đạn dược cũng dùng vào chỗ cần thiết nhất, dùng vào lúc cần thiết nhất.
Nếu không, muốn kéo chân quân địch một tiếng đồng hồ, làm sao mà làm được!
Hắn ta đứng dậy nhìn về phía năm trăm bộ binh đang từ từ tới gần ở đối diện, kiếm trên tay đã đói khát khó nhịn.
Chiến ý trong mắt cũng lên đến cực điểm.
Trên tòa thành cao lớn của phòng tuyến thứ hai cách phòng tuyến này vài dặm, Đông Ly Ưng đang cầm ống nhòm quan sát tình hình bên này.
Nam Minh Chinh đứng bên cạnh nói với Đông Ly Ưng: "Tại sao không phái binh sĩ qua chỉ viện?
Dựa vào một trung đội hơn một trăm người thì sao ngăn được vạn người một tiếng đồng hồ”"
Từ khi Giang Siêu xây dựng quân đội đến nay, hắn đã quy định thời gian một ngày có hai mươi bốn giờ.
Đặt ra cách tính thời gian theo từng phút từng giây.
Điều này cũng là để tiện cho việc tiến hành các kế hoạch tác chiến trong chiến đấu một cách đúng giờ.
Mặc dù Giang Siêu không thể làm ra chiếc đồng hồ đeo tay, nhưng chế tạo đồng hồ cát có tác dụng tương tự thì vẫn làm được.
Đông Ly Ưng nhìn người bạn cùng đi ra từ tộc Dạ Lang một cái, nét mặt hiện ra ý cười: "Ai bảo ta không phái binh chỉ viện, chẳng qua chưa đến lúc chỉ viện binh lực thôi."
"Dù sao, nếu cho toàn quân ra trận vào lúc này thì sẽ làm một vạn người bên kia sợ.
Nếu bọn họ quay người chạy, thế há chẳng phải là hỏng mất kế hoạch xử lý toàn bộ bọn họ ở đây của chúng ta à."
"Cho nên, dù là có chỉ viện thì chúng ta cũng chỉ có thể từ từ, không thể phái ra quá đông cùng một lúc, phải gieo hy vọng cho những tên đó, nhưng lại không thể để chúng được như ý."
Những lời mà Đông Ly Ưng nói làm cho Nam Minh Chinh giật mình, một thoáng sau, hắn ta cười rồi chỉ vào người bạn đầy mưu mô của mình, hắn ta cười mắng:
"Huynh đấy, đi theo tiên sinh lâu như vậy mà cũng học hư rồi. Cái mưu kế này, chỉ sợ cũng chỉ có tiên sinh là có thể nghĩ ra thôi."