Đông Ly Ưng nghe vậy, nét mặt trầm xuống, ánh mắt đầy vẻ lo lắng, hắn ta nhìn Nam Minh Chinh rồi nói với vẻ thận trọng:
"Người huynh đệ, nếu lần này chúng ta không đánh cho những tên tới đây kia một trận tơi bời thì e là kế tiếp tiên sinh sẽ gặp nguy hiểm."
Nam Minh Chinh nghe vậy, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, hắn ta hiểu rõ ý tứ trong câu nói này của Đông Ly Ưng.
Chuyện hoàng đế chiêu cáo thiên hạ phong Giang Siêu làm Vũ An Công, bọn họ cũng biết, bọn họ còn biết dụng tâm hiểm ác của hoàng đế khi để Giang Siêu lên kinh nhận phong tước.
Nếu Giang Siêu không lên kinh nhận phong tước, thì sẽ bị cho là dùng binh cho mục đích cá nhân, sẽ bị tình nghỉ là muốn mưu phản.
Nếu hoàng đế lại điều hướng dư luận ở phương diện này, nói Giang Siêu có ý mưu phản.
Đến lúc đó, dù hắn ta có làm gì Giang Siêu thì cũng không cần lo dân chúng thiên hạ sẽ chỉ trích nữa.
Giang Siêu mà làm không cẩn thận thì sẽ từ hình ảnh anh hùng dân tộc đầy hào quang mà Mộ Dung Chỉ Tình vất vả xây dựng biến thành phần tử bại hoại của dân tộc, hoặc là phản tặc.
Nếu quân Con Cháu dành chiến thắng trong lần đánh nặng nề trước quân xâm phạm đây, lại còn là thăng lớn nữa, vậy thì hoàng đế chắc chăn sẽ kiêng dè.
Trong tình huống không có Giang Siêu ở đây, quân Con Cháu vẫn mạnh như vậy.
Hoàng đế làm gì còn dám gây bất lợi cho Giang Siêu nữa, một khi hoàng đế giết chết Giang Siêu, phỏng chừng có khả năng quân Con Cháu sẽ vin vào tội danh hoàng đế mưu hại trung lương, thẳng tay lật đổ hoàng đế luôn.
Cho nên, trận chiến tự vệ lần này, không chỉ cần thắng, mà còn phải thắng thật xinh đẹp.
Vì thế, các chiến sĩ ở phòng tuyến đầu tiên trở thành những người có nhiệm vụ quan trọng nhất.
Bọn họ vừa không được tỏ ra yếu kém, cũng không được †ỏ ra mình mạnh, nếu dọa quân địch chạy mất thì kế hoạch đánh bọc sườn của Đông Ly Ưng bên này có khi sẽ hỏng mất.
Những lực lượng khác của quân Con Cháu muốn thực hiện đánh bọc sườn, thì phải trèo đèo lội suối từ chỗ khác tới đây, ít nhất cũng phải mất một tiếng đồng hồ.
Đối với những quân đội khác mà nói thì có khi không có một nhánh quân đội nào có thể làm được chuyện trèo đèo lội suối đánh bọc sườn.
Chỉ có quân Con Cháu mới có sức chiến đấu như vậy.
Mặc dù Đông Ly Ưng cảm thấy quân Con Cháu chắc chắn có thể kéo chân một vạn đại quân kia một tiếng đồng hồ, nhưng trong lòng hắn ta vẫn hơi lo.
Nhìn gần một nghìn quân Con Cháu đã lặng lẽ tiếp cận đến gần mục tiêu, hắn ta mới đỡ lo một chút.
Tạm thời, một nghìn người này sẽ không trực tiếp lộ diện, một khi lộ diện thì nếu để cho một vạn quân ở phía đối diện cảm giác được là bọn họ không thể chiếm được phòng tuyến đầu tiên, vậy thì có khả năng bọn họ sẽ quay người đi luôn.
Khi một nghìn người này từ từ ẩn nấp rồi đi qua đó.
Thì ở trận địa quân Con Cháu đẳng trước, năm trăm bộ binh của địch đã đi đến trước mặt bọn họ rồi.
Bọn họ không đi dọn những hàng rào dây thép gai kia.
Bọn họ chỉ sốt ruột muốn kiểm tra xem có còn người sống trên trận địa quân Con Cháu hay không, dù sao thì bọn họ cũng sợ lúc mình đi dọn hàng rào dây thép gai, sẽ bị quân Con Cháu xuất hiện bất ngờ giết chết.
Chỉ khi chắc chắn quân Con Cháu đã chết hết thật rồi, bọn họ mới dám đi mở đường cho đội quân bên mình.
Nhưng ngay khi năm trăm bộ binh này xông đến trước chiến hào của quân Con Cháu, một tốp quân Con Cháu bất ngờ xông ra, hơn một trăm quân Con Cháu khi nãy xông ra khỏi chiến hào. Bọn họ tay cầm chiến đao, miệng hô to chữ giết!
Sự xuất hiện của bọn họ khiến năm trăm bộ binh quân địch giật mình, bộ binh của quân địch còn tưởng là thần binh từ trên trời rơi xuống cơ.
Điều khó tin hơn đó là, dưới vài lượt chào hỏi của mưa tên, thế mà quân Con Cháu không tổn hao gì, trong chiến hào ngoại trừ mưa tên ra thì chẳng nhìn thấy vết máu nào.