Nghe vậy, Giang Siêu vội vàng nhịn cười.
Hắn cũng biết mình hơi quá đáng khi cười vào lúc này.
Hắn lắc đầu nói với Đông Ly Sơn: “Tiểu Sơn, ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải đang vui sướng khi người gặp họa, ta chỉ là đang cười trời cao săn sóc chúng ta, tặng bảo vật cho chúng ta”
Nghe vậy, Đông Ly Sơn và đám tướng lãnh đều không hiểu ra sao.
Trời cao tặng bảo vật là sao? Bảo vật ở đâu?
Đây là thiên tai mà! Bảo vật gì mà bảo vật! “Bảo vật ở đâu? Tiên sinh lừa ta hả?”
Đông Ly Sơn bĩu môi.
Hắn ta vẫn luôn gọi Giang Siêu là Giang đại ca.
Nhưng theo uy thế càng lúc càng nhiều trên người Giang Siêu, hắn ta cũng càng lúc càng kính trọng Giang Siêu, vậy nên cũng học theo mọi người gọi Giang Siêu là tiên sinh.
“Cái thứ màu đen kia chính là bảo vật!
Nói với đám nông dân kia là thu dầu giúp ta, một ngày mười văn”
Giang Siêu cười nói với Đông Ly Sơn.
Tuy rằng Đông Ly Sơn không biết Giang Siêu muốn làm gì, nhưng mà hắn ta vẫn vội vàng đi gọi nông dân thu dầu, đương nhiên là cần phải dập lửa trước khi thu dầu rồi.
Nghe nói có thể kiếm tiền, đám nông dân đều mang lòng biết ơn với Giang Siêu.
Tất cả nông dân đều cho rằng Giang Siêu bởi vì không nỡ thấy bọn họ không thể trồng trọt được nữa, cho nên cố ý tìm việc cho bọn họ làm.
Khi nông dân đang thu dầu, Giang Siêu sai hai vạn quân Con Cháu đi rừng rậm xung quanh chặt cây làm thùng đựng dầu và xe kéo đồ vật.
Tạm thời không thể khai thác hết dầu.
Nhưng Giang Siêu có thể kéo trước một phần về thôn Kháo Sơn, kéo càng nhiều càng tốt.
Hai vạn đại quân có thể kéo rất nhiều dầu về cho hăn.
Về phần mỏ dầu còn lại, hắn định mua lại nơi này, rồi đi tìm chuyên gia khai thác dầu thô từ mỏ dầu.
Nếu không phải vì nơi này chưa thuộc về hắn, thì hắn đã xây dựng một xưởng lọc dầu ngay tại đây rồi.
Bây giờ hắn chỉ có thể nghĩ cách khai thác dầu rồi vận chuyển đến thôn Kháo Sơn.
Vận chuyển kiểu này sẽ rất tốn kém, nhưng mà lợi ích cũng rất cao.
Vậy nên Giang Siêu không hề lo lắng là sẽ thua lỗ.
Chỉ là nhân lực dưới tay hắn không đủ cho việc vận chuyển.
Rốt cuộc thì hắn còn chưa có phương tiện vận chuyển, mà nếu dùng cả đại quân để vận chuyển thì có chút không đáng.
Xem ra chỉ có thể để cho Diệp Thanh Ảnh tới làm chuyện này.
Hiện giờ Diệp Thanh Ảnh đang ở kinh thành. Giang Siêu cảm thấy mình phải đi kinh thành một chuyến.
Vậy thì không chỉ có thể giải quyết được vấn đề hoàng đế muốn lợi dụng dư luận thiên hạ hại hắn, còn có thể nhờ Diệp Thanh Ảnh giúp hắn khai thác dầu mỏ ở đây.
Giang Siêu ra lệnh cho hai vạn quân dừng lại.
Hắn định khai thác thêm dầu mỏ, có thể khai thác được bao nhiêu thì khai thác bấy nhiêu.
Có hai vạn người thì tốc độ khai thác dầu mỏ và tốc độ làm thùng đựng dầu sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Khoảng mười ngày sau, Giang Siêu dẫn hai vạn đại quân
Bên kia, sau khi thoát ra khỏi bao vây, Gia Luật Thanh hoảng hốt chạy trối chết.
Vài tên tướng lãnh chạy theo hắn ta đều còn rất sợ hãi.
Lúc bọn họ mới chạy ra được một đoạn, bọn họ thấy một đoàn người mênh mông cuồn cuồn ởi tới.
Thấy quân kỳ bên kia, trong mắt Gia Luật Thanh và vài tên tướng lãnh đều hiện lên vẻ vui mừng.
Đoàn người chính là năm vạn đại quân của Trần Nhân. Bọn họ đi từ phủ Đại Danh đi tới phủ Ninh Châu.
Trần Nhân không đi tấn công phủ Ninh Châu, bởi vì không thể nào đánh được phủ Ninh Châu.
Hơn nữa, mục tiêu của bọn họ là thôn Kháo Sơn.
Nếu đi lãng phí thời gian tấn công phủ Ninh Châu thì sẽ mất nhiều hơn được.
Lại nói có thể đánh được phủ Ninh Châu hay không cũng là một vấn đề.
Và nếu để thế lực khác đoạt được thôn Kháo Sơn trước thì phiền phức lắm.
Vậy nên Trần Nhân theo sau Gia Luật Thanh chạy tới nơi này.