Trần Nhân muốn giết luôn tên tướng lãnh vừa nói chuyện.
Hắn ta quát lớn một tiếng, nói với phía sau: “Người đâu, kéo bọn họ đi chém!”
Vài tên cận vệ đi ra, kéo mấy tên tướng lãnh trên đất ra ngoài, còn Gia Luật Thanh thì không có ai dám động.
Tuy rằng Gia Luật Thanh cũng là người trong đội quân bọn họ, nhưng mà Trần Nhân biết đối phương là người của tộc Khiết Đan.
Nếu làm thịt Gia Luật Thanh thì sẽ khó ăn nói với tộc Khiết Đan.
Cho dù mọi thứ đều là do Gia Luật Thanh vô dụng thì hắn †a cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Cận vệ của hắn ta cũng biết điểm này nên không ai đi động Gia Luật Thanh.
Chỉ là đám tướng lãnh kia lại không được may mắn như vậy.
Bọn họ là tướng lãnh dưới tay Trần Nhân, Trần Nhân muốn giết bọn họ thì cũng chỉ cần một câu nói mà thôi.
Thấy mình sắp bị kéo đi chém, vài tên tướng lãnh vội vàng cầu cứu Gia Luật Thanh: “Quân sư, cứu ta...”
Hiện giờ bọn họ chỉ mong Gia Luật Thanh có thể nói giúp vài câu.
Gia Luật Thanh định lên tiếng, nhưng thấy ánh mắt lạnh
băng chứa đầy sát ý của Trần Nhân, hắn ta giật hết cả mình.
Hắn ta đành phải giả vờ không nghe thấy.
Hắn ta sợ khi mình lên tiếng nói giúp, Trần Nhân đang nổi nóng sẽ bất chấp tất cả mà chém luôn cả hắn ta.
Thấy Gia Luật Thanh không nói giúp mình, trong mắt vài tên tướng lãnh lập tức hiện lên vẻ giận dữ, hối hận và thù hận.
“Gia Luật Thanh, đều do ngươi hết, ngươi nói chỉ cần bọn †a giúp ngươi đoạt được thôn Kháo Sơn thì ngươi sẽ dẫn bọn ta về tộc Khiết Đan, cho bọn ta thăng quan tiến chức.
Ngươi mẹ nó bây giờ lại mặc kệ bọn ta hả! Ngươi hại bọn ta, bọn ta dù chết cũng muốn kéo ngươi làm đệm lưng!”
Vài tên tướng lãnh nói ra dã tâm của Gia Luật Thanh.
Nghe vậy, sắc mặt Gia Luật Thanh lập tức trở nên trắng bệch.
Hắn ta vẫn luôn muốn có một đội quân của riêng mình.
Chỉ là trong đám tướng lãnh, hắn ta chỉ là quân sư, không có nhiều người tin tưởng phục tùng hắn ta.
Nếu hắn ta không lấy việc thăng quan tiến chức tại tộc Khiết Đan đi lừa dối thì sẽ không có mấy người bằng lòng theo hắn ta.
Nhưng bây giờ, tên tướng lãnh kia vì tự bảo vệ mình nên bất chấp hết, vài tên tướng lãnh khác cũng đi bán đứng Gia Luật Thanh.
Gia Luật Thanh nhìn Trần Nhân với ánh mắt tràn đầy kiêng kị và sợ hãi.
Hắn ta sợ Trân Nhân sẽ tính sổ với hắn ta. Có điều, Trần Nhân chỉ lạnh lùng liếc Gia Luật Thanh một cái rồi thôi.
“Kéo xuống!”
Trần Nhân lạnh lùng nói với cận vệ.
Vài tên cận vệ vội vàng kéo người ra ngoài, giơ tay chém xuống.
Vài tên tướng lãnh khó lắm mới chạy thoát được trực tiếp bị chém đầu.
Lúc này, Trần Nhân nhìn về phía Gia Luật Thanh, cười như không cười nói: “Gia Luật quân sư, ta tin tưởng ngươi, mấy tên kia chỉ là muốn hãm hại ngươi thôi. Yên tâm đi, chỉ cần có bổn soái ở đây thì không ai có thể hãm hại được ngươi.”
Trần Nhân võ nhẹ lên vai Gia Luật Thanh, nghiền ngẫm mà nhìn Gia Luật Thanh một cái, rồi quay đầu nhìn về phía thôn Kháo Sơn.
Không phải là hắn ta không muốn giết Gia Luật Thanh.
Chỉ là hiện giờ còn chưa đến lúc trở mặt với tộc Khiết Đan.
Nếu để tộc Khiết Đan biết mình giết Gia Luật Thanh thì ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cho dù hắn ta biết Gia Luật Thanh có lòng riêng thì hắn ta cũng chỉ có thể nhịn.
Có điều, bắt đầu từ bây giờ, Gia Luật Thanh có muốn làm gì cũng không được nữa, bởi vì hắn ta sẽ không cho Gia Luật Thanh cơ hội để làm.
Trần Nhân thậm chí còn đang suy nghĩ tìm cơ hội bẫy chết Gia Luật Thanh.
Không thể công khai giết, vậy ngầm giết là được rồi.