"Toàn lực tấn công cho bản soái, bản soái nhất định phải chiếm được thôn Kháo Sơn, bản soái không tin, dùng mạng người xông mà không xông thủng được phòng tuyến của thôn Kháo Sơn! Cho hai cánh quân bắt đầu vào vị trí, chuẩn bị tấn công."
Trân Nhân độc ác ra lệnh cho tướng lĩnh cấp dưới, chúng tướng lĩnh nghe vậy, nét mặt lộ ra vẻ hoảng hốt và sợ hãi, còn cả không đành lòng nữa.
Trần Nhân dự định để các tướng sĩ dùng tính mạng để đổi lấy chiến thắng đây mà.
Bây giờ đội quân còn ba vạn năm nghìn người, dựa vào ba vạn rưỡi quân để chiếm lấy thôn Kháo Sơn, bảo khó thì cũng khó, mà bảo dễ thì cũng dễ.
Nếu vẫn tấn công chừng chút một như trước đó, kết quả cuối cùng chính là bị tiêu diệt đân dần, để cho quân Con Cháu có cơ hội tiêu diệt từng nhóm quân.
Nếu toàn quân xông lên tấn công, vậy thì quân Con Cháu sẽ phải đối mặt với áp lực cực lớn, ở dưới tình huống áp lực như vậy, hắn ta không tin quân Con Cháu vẫn còn phòng thủ được.
Tuy có chút không đành lòng để các binh sĩ đi nộp mạng, nhưng vì thắng lợi, bọn họ đành phải lựa chọn như vậy.
Các tướng lĩnh ra lệnh cho các binh sĩ của mình xông lên hết, hai cánh quân đều xông lên, bọn họ tấn công về phía phòng tuyến bên thôn Kháo Sơn.
Đi đầu là binh cầm khiên và bộ binh, ky binh thì đi đằng sau, đợi quân tiên phong di chuyển hết chỗ hàng rào đó đi, một khi các hàng rào bị di dời, thì mặt trận này chính là thiên hạ của ky binh bọn họ rồi.
Cứ thế, đại quân ba bạn năm nghìn người ép hết về phía phòng tuyến đầu tiên của thôn Kháo Sơn, Trần Nhân chỉ để lại cho mình gần một nghìn cận vệ.
Nhìn nhóm binh sĩ đang xông đến phòng tuyến thôn Kháo Sơn, trên mặt hắn ta hiện ra vẻ điên cuồng, hắn ta không tin nhiều quân xông lên như thế mà không chiếm được thôn Kháo Sơn.
Trong suy nghĩ của hắn ta, thôn Kháo Sơn chỉ có một ít binh lực thế này thôi, chỉ cần giải quyết xong binh lực ở phòng tuyến trên này, thì thôn Kháo Sơn cũng không còn binh để chiến nữa.
Tất cả mọi thứ trong thôn Kháo Sơn sẽ thuộc về hắn ta, khi đó, dù hăn ta chỉ còn lại hơn một nghìn binh sĩ, hắn ta cũng tự tin có thể đánh bại bất cứ kẻ địch mạnh nào.
Khi mà hắn ta đang nghĩ như thế, đại quân của Bình Nhạc quân đã ép đến cự li trắm mét đăng trước trận địa quân Con Cháu.
Trông thấy bên này sắp tiến lên đến nơi, mặt Nam Minh Chinh lạnh băng, trong nháy mắt mìn cối tre và hỏa pháo được bắn vào đội hình dày đặc của Bình Nhạc quân.
Dưới sự nã pháo như thế này thì cơ hồ là tàn sát một chiều.
Các binh sĩ của Bình Nhạc quân đều kinh hãi, có người đã định quay người bỏ chạy rồi.
Nhưng có sự theo dõi của đội chấp pháp đằng sau, ai bỏ chạy liền giết kẻ đó, chúng binh sĩ của Bình Nhạc quân đành phải căng da đầu tiến về phía trước.
Bọn họ muốn xông qua trận địa của quân Con Cháu, lấy việc này để giành lấy cơ hội sống sót cho mình.
Nhưng khi bọn họ xông đến trước mặt trận của quân Con Cháu, lại bị súng thần công bắn cho lui về.
Quân sĩ tử thương vô số, Bình Nhạc quân đã bị dồn vào giữa, thế mà bọn họ đã dời được đống hàng rào đi, lúc này con đường phía trước đã quang.
Dưới tình hình con đường phía trước đã quang đãng, ky binh phía sau có thể phát huy được rồi.
Ky binh lập tức tấn công về phía trận địa của quân Con Cháu.
Thoáng chốc, ky binh của Bình Nhạc quân đã xông đến trước trận địa của quân Con Cháu rồi.