Cùng lúc đó, đội quân tấn công thành cũng đã lao tới dưới tường thành.
Bọn họ nâng hơn bốn mươi thang mây dựng lên tường thành.
Thấy cảnh này, đám người Phương Bách Phật vốn dĩ đang âm trầm lập tức trở nên vui mừng.
Không dùng máy bắn đá đoạt thành được, vậy thì dựa vào binh lực để đoạt thành, cố mà xông lên là được rồi.
Phương Bách Phật ra lệnh dừng chế tạo máy bắn đá, tập trung chế tạo thang mây.
Nếu máy bắn đá không có tác dụng thì đương nhiên là chế tạo thang mây có tác dụng.
Bọn họ nhìn về phía đám binh sĩ đang tụ tập dưới tường thành với ánh mắt mong chờ, trên mặt Tống Chân thậm chí đã bắt đầu hiện lên vẻ đắc ý.
Chỉ cần tấn công được tường thành là có thể đánh vào thôn Kháo Sơn.
Cho dù không dùng máy băn đá, thì bọn họ vẫn có thể đánh vào thôn Kháo Sơn.
Có điều, ngay khi hắn ta đang đắc ý, thì lại thấy trên tường thành đột nhiên có ánh lửa nổi lên.
Bùm... bùm... bùm... từng tiếng nổ vang như tiếng sấm vang lên, quân Con Cháu cầm vũ khí dạng tròn ném xuống tường thành.
Tuy rằng tiếng nổ là nổ từng tiếng một, nhưng cứ mỗi khi có một tiếng nổ liền sẽ có một binh lính bị thương chảy máu rơi xuống thang mây.
Những tên binh lính dưới tường thành nếu bị ném trúng thì cũng máu tươi tung tóe, la hét thê thảm.
Không chỉ có như vậy, quân Con Cháu trên tường thành lại đột nhiên ném một thứ que gỗ đầu sắt gì đó xuống.
Đuôi que gỗ toát ra khói và cả tia lửa lập lòe. Khi nó rơi xuống trong đám người, nó đột nhiên nổ tung lên.
Những người ở quanh nó lập tức bị nổ la hét rung trời, một số bị nổ chết ngay tại chỗ, một số bị nổ gãy chân tay la hét thảm thiết.
Hiện giờ mới qua trận đầu mà năm nghìn người tấn công thành đã chết khoảng hơn một nghìn người, bị thương hơn một nghìn người, số còn lại đều bị dọa sợ chạy trốn trở về.
Bọn họ hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu, trong mắt chỉ còn lại sợ hãi.
Rốt cuộc đây là lần đầu tiên bọn họ chiến đấu với quân Con Cháu, chưa từng gặp loại vũ khí đáng sợ, giết người trong vô hình như vậy.
Bọn họ còn chưa chạm tới góc áo của quân Con Cháu thì đã thương vong nặng nề rồi.
Phương Bách Phật, Tống Chân và một đám thủ lĩnh đầu ngây ngẩn cả người.
Bọn họ nhìn đám binh lính chạy trốn trở về, một lòng tham vọng vừa rồi như bị một chậu nước lạnh tạt lên.
Mẹ nó sao vậy chứ? Bọn họ còn định tấn công lên tường thành, bắt đi tướng lãnh quân Con Cháu đáng giận kia để xả giận nữa đấy chứ!
Nhưng bây giờ, bên mình ngay cả góc áo quân Con Cháu cũng chưa chạm vào là đã tổn thất vài nghìn binh lực rồi, cái trận chiến này còn đánh kiểu gì nữa?
Máy bắn đá, không dùng được! Cố tấn công thành, đi lên là đưa mạng.
Dù binh lực có nhiều hơn nữa thì chắc là cũng sẽ bị đối phương từ từ giết sạch.
Bọn họ rất muốn dốc quân tấn công.
Nhưng dốc quân tấn công chắc gì lên được tới tường thành, vậy thì dốc quân tấn công cái con khỉ đấy!
Nếu phía trước không có tường thành, thì với số lượng binh lính của bọn họ, cho dù là đi thẳng lên trước cũng có thể đi đến thôn Kháo Sơn.
Nhưng bây giờ phía trước là tường thành, bọn họ còn đi kiểu gì nữa.
Phương Bách Phật, Tống Chân và đám thủ lĩnh cảm thấy bực bội.
Bọn họ rốt cuộc biết vì Trần Nhân quân Bình Nhạc lại đánh thua và bị bắt.
Chỉ với năm vạn quân Bình Nhạc mà muốn đánh thắng được cái loại vũ khí kỳ lạ kia của quân Con Cháu thì chẳng khác nào nằm mơ.
Ngay cả khi bọn họ có hai mươi lăm vạn đại quân cũng chưa leo lên được tường thành thì nói gì đến chuyện đánh được thôn Kháo Sơn.