Rất nhanh sau đó, các bên gặp nhau trong Hàn Cốc Quan, cả đám tướng lãnh thấy mọi người trong cốc thì trong mắt lập tức dâng lên vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng.
Đúng lúc này, có thứ gì đó bị ném xuống từ trên đỉnh cốc, từng đợt mùi gay mũi khiến mọi người cảm thấy khó hiểu.
Bọn chúng không biết nó là gì, nhưng vô thức cảm thấy không phải là thứ gì tốt.
Gần ba vạn kẻ địch còn sót lại lập tức nhìn ra sau quan.
Đó là hướng đi huyện An Khánh.
Bây giờ bọn họ chỉ có thể lao ra Hàn Cốc Quan, đi tập hợp với năm vạn người huyện An Khánh, sau đó cùng nhau đi đánh Giang Siêu.
Bọn họ cảm thấy với ba vạn người bên mình tuyệt đối có thể lao ra khỏi Hàn Cốc Quan.
Lúc ba vạn người bắt đầu di chuyển, bọn chúng lại thấy có ánh lửa từ lối vào bay lại đây, một tiếng rít vang lên, từng tiếng nổ mạnh vang vọng trong động, cả đám người lập tức bị biển lửa bao trùm, sau đó là cơn mưa đạn pháo và mìn tre.
Tiếng hét thảm thiết vang lên liên tục trong cốc.
Dưới ánh lửa ngút trời, từng luồng khói đen bốc lên từ phía dưới.
Trên đỉnh Hàn Cốc Quan, Mộ Dung Cung nhìn tình huống bên dưới, trong mắt hiện lên vẻ không đành lòng. Ông ta nhíu mày, thở dài.
Nắm binh là không được hiền! Ở trên chiến trường, chuyện thảm thiết bên dưới không là gì cả.
Nếu ngay cả loại tình huống này cũng không đành lòng thì ông ta không cần phải dẫn binh làm gì nữa.
Có điều, giết địch kiểu vậy thật sự là vi phạm lẽ trời.
Giang Siêu nhìn địch nhân bị bao phủ dưới biển lửa.
Hắn nhớ tới lịch sử kiếp trước của mình, cũng đã từng có một cuộc chiến đốt cháy quân địch như thế.
Nói đúng hơn là không chỉ có một cuộc chiến, mà là có hai cuộc chiến đẩy quân địch vào trong quan rồi dùng lửa đốt, trong đó có một cuộc chiến để cho kẻ địch chạy thoát.
Kẻ địch bị giết chết, lập nên một vương triều.
Cả hai cuộc chiến đốt lửa đều là của một người.
Hắn không ngờ rằng kiếp này mình đi vào nơi đây, lại tái hiện cuộc chiến kia.
Lúc này, không trung sáng sủa không mây, sẽ không có mưa rơi xuống cứu giúp đám địch nhân kia.
Hơn nữa, đám địch nhân bên dưới không thể nào so được với vị chiến lược gia kia.
Có điều, cuộc chiến đốt lửa lần này khiến Giang Siêu nhiều ít gì cũng có cảm xúc phức tạp.
Nhưng nếu muốn sống được trong thời loạn thế, bảo vệ được người mình để ý, thì hắn phải tự buộc mình tàn nhãn lên.
Không biết qua bao lâu, tiếng giấy giụa và tiếng hét thảm thiết càng ngày càng nhỏ, cuối cùng im bặt.
Hơn ba vạn quân địch cứ như vậy mà chết hết trong biển lửa.
Giang Siêu sai quân Con Cháu và quân châu phủ vào cốc dọn dẹp chiến trường.
Cho dù là quân Con Cháu và quân châu phủ đã quen với việc sống chết, thì cũng thấy buồn nôn khi thấy tướng chết thê thảm của kẻ địch. Bọn họ đào rất nhiều hố to để chôn thi thể.
Khoảng hai giờ sau, quân Con Cháu và quân châu phủ lại xuất phát lần nữa, đi về phía huyện An Khánh.
Nơi đó còn có năm vạn quân địch.
Bọn chúng định đi mai phục Giang Siêu.
Có điều Giang Siêu đã biết cách bố trí binh lực của bọn chúng, nên đã đi đường vòng tránh mai phục.