Nói cách khác là bọn họ sắp xếp mười vạn đại quân canh ở sau lưng không chỉ không thể ngăn lại Giang Siêu được, mà cũng không ngăn được cả Châu Phủ quân.
Bọn họ bị hai bên liên thủ đánh lén.
“Mau..... để tiền quân đi chắn trước, những người còn lại người mau đi chỉnh quân cho bổn soái, nhất định không được loạn”
Sau khi Phương Bách Phật phản ứng lại, lập tức hạ lệnh cho tướng lĩnh bên cạnh.
Bây giờ hắn ta chỉ hy vọng binh lực của tiền quân phòng thôn Kháo Sơn đó có thể chặn được quân Con Cháu để bọn hắn ta có cơ hội tranh thủ lúc hỗn loạn mà chỉnh đốn lại quân Sĩ.
Nếu không thì chỉ e bọn họ sẽ thất bại thảm hại.
Nhưng hắn ta mới vừa hạ mệnh lệnh xong, hướng của thôn Kháo Sơn đột nhiên vang lên tiếng hò hét đòi giết rung trời, sau đó là mấy vạn quân Con Cháu từ chỗ tường thành thôn Kháo Sơn xông ra như mãnh thú.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Phương Bách Phật lộ ra vẻ tuyệt vọng, xong đời!
Nếu chỉ có một phía thôn Kháo Sơn xông vào thì hắn ta cũng có năm chắc có thể lưu lại quân Con Cháu.
Nhưng giờ đây, trước sau đều có địch công kích, đừng nói là ngăn cản quân Con Cháu của thôn Kháo Sơn, chính phía mình có thể thành công chỉnh đốn quân sĩ không cũng thành vấn đề.
Chỉ dựa vào hơn hai vạn tiền quân, sao có thể chống đỡ được quân địch giáp mặt công kích trước và sau đây.
Bọn họ thua rồi!
Bị thua tới mức rối tinh rối mù. Bị thua đến nỗi không có bất kỳ kỳ tích nào có khả năng xuất hiện.
Phương Bách Phật dứt khoát, nếu kết quả thắng thua đã định ra thì hắn ta cũng không muốn lưu lại ở đây.
Hắn ta muốn sống sót, chỉ có còn sống mới có hy vọng.
Hắn ta thừa dịp lúc tướng lĩnh rời đi, sai thủ hạ quân cận vệ tìm một con chiến mã tới, gần ngàn quân cận vệ bảo vệ hắn ta phá vòng vây phía sau tháo chạy.
Nếu phá vòng vây phía thôn Kháo Sơn bên kia thì không khác gì đi tìm chết.
Bây giờ chỉ có thể phá vây từ phía này thôi.
Có ý tưởng giống Phương Bách Phật còn có Tống Chân và ba thủ lĩnh thế lực khác.
Ngay khi thôn Kháo Sơn xung phong liều chết xông đến, bọn họ đã biết chính mình không còn cách nào có thể xoay chuyển trời đất được nữa.
Tất cả nhóm thủ lĩnh phóng ra bên ngoài. Một đường liều mình phóng đi này, bọn họ tổn thất thảm trọng.
Chiến lực của quân Con Cháu làm cho bọn họ hiểu được cái gì gọi là sợ hãi.
Cho dù quân cận vệ của bọn họ có là tỉnh binh trong tinh binh đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể chiếm được thứ tốt gì.
Ngàn quân cận vệ của bọn họ hầu như đều chết tới tám phần.
Thương vong mà bọn họ tạo ra cho quân Con Cháu hầu như có thể xem nhẹ.
Trong tích tắc quân cận vệ của bọn họ giao chiến với quân Con Cháu gần như là một một đã bị chém xuống ngã khỏi ngựa.
Đám người Phương Bách Phật mỗi người mang theo khoảng hai trăm quân cận vệ trốn ra khỏi vòng vây.
Bọn họ hướng về đường cũ bỏ chạy, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Bóng đêm xung quanh làm cho rất nhiều ngựa của bọn họ chân đạp không, sau khi té ngã xong thì không đứng lên nữa.
Nếu không phải bọn họ mang theo cây đuốc, chỉ sợ ngay cả đường chạy trốn bọn họ cũng tìm không thấy.
Ngay khi lòng bọn họ cảm thấy may mắn vì đã thành công trốn ra khỏi chiến trường ánh lửa tận trời kia.
Con đường phía trước đột nhiên đèn đuốc sáng trưng. Hai bên sườn trải dài cây đuốc. Mà bọn họ đã bị vây ở giữa.
Cộng cả ngũ gia bọn họ cũng không đủ một ngàn người, mà xung quanh ít nhất cũng phải có khoảng gần hai ngàn người mai phục.
Nhìn quân Con Cháu mai phục xung quanh, trong mắt đám người Phương Bách Phật tràn đầy tuyệt vọng.
Bọn họ nhìn về phía trước, không tiếp tục xông lên, bọn họ biết cho dù có xông lên đánh cũng trốn không thoát, nếu mà xông lên thì có khả năng sẽ chết càng nhanh hơn.
Phương Bách Phật không hổ danh là lãnh đạo phản tặc một phương kiêu hùng, hắn ta nhìn về phía trước, trong mắt lộ ra sự lạnh nhạt nói: “Giang hầu gia! Nếu ngươi không định bỏ sót, biết sau khi quân ta tan tác thì ta sẽ đến đây, không bằng đi ra để ta nhìn một cái, để cho chúng ta dù chết cũng cũng hiểu được đã chết thế nào ”
Nghe tiếng hắn ta nói, mặt mũi của nhóm thủ lĩnh và quân cận vệ hiện lên vẻ khiếp sợ.