“Các vị có thể từ chối, Giang mỗ tôi là người văn mình, sẽ không tức giận gì.
Nhiều lắm cũng chỉ là đến lúc sẽ đến chỗ mọi người ngắm cảnh thôi.”
Giang Slêu cười nói với mấy tên thủ lĩnh khác, ánh cố ý nhìn Tống Chân, khóe miệng khẽ cười kỳ lạ, nhìn mà mấy tên thủ lĩnh cũng sợ hãi hoảng sợ.
Bọn họ kính cẩn nhận lấy danh sách mà Giang Siêu để binh sĩ dưới trướng đem đến.
Nhìn một lượt, sắc mặt mọi người lập tức tối sầm.
Mấy thứ trên danh sách tuy không phải vật báu gì, toàn bộ đều là một vài món hàng hóa vật tư, nhất là khoáng thạch thì cực kỳ nhiều.
Hơn nữa, số lượng cần cũng khiến người ta hoảng sợ.
Giang Siêu như vậy quả thực chẳng khác gì cướp bóc, để bọn họ bán cái mạng này.
Bọn họ có thể từ chối, nếu từ chối tại chỗ, chắc chắn chỉ có một con đường chết.
Nhưng dù có đồng ý thì bọn họ sợ rằng cũng không dám không tuân thủ lời hứa.
Không nghe thấy Giang Siêu nói sao!
Đến lúc đó hắn sẽ đến chỗ bọn họ ngắm cảnh. Hắn thực sự chỉ đến để ngắm cảnh sao?
Hắn là đi tiêu diệt bọn họ mới đúng. Với sức chiến đấu kinh người của quân Con Cháu, bọn họ ở mặt nào thì cũng không thể chịu đựng nổi cơn giận của Giang Siêu.
Cơ nghiệp không dễ gì mới gây dựng nên, có thể bị sẽ bị Giang Siêu dạo một vòng đã mất hết rồi. Muốn giữ mạng và giữ cơ nghiệp, bọn họ không thể không làm theo.
Giang Siêu trước mặt cứ như một tên lưu manh vậy, ngươi không khuất phục cũng không được. Dù sao, hoặc là ngươi chọn cái chết, hoặc là cứ chọn tuân lệnh.
Vẻ mặt mấy tên thủ lĩnh vô cùng đau khổ và hối hận, sớm biết trước kết quả hôm nay sẽ thế này thì bọn họ không nên đến thôn Kháo Sơn rồi.
Bây giờ còn không cướp được đồ mà đẩy chính mình vào. Lại còn mất nhiều đồ như vậy.
“Thế nào, chắc cũng nghĩ xong rồi! Là chuẩn bị chấp nhận đề nghị của ta, hay là chuẩn bị chống lại đến cùng!”
Lúc này Giang Siêu nhìn mấy tên thủ lĩnh sắc mặt đầy u ám kia.
Điệu cười như không ấy trong mắt mọi người như kẻ thiếu đòn vậy, nhưng nào ai dám ra tay đánh Giang Siêu chứ?
Chưa nói đến bản thân Giang Siêu võ lực vô song, mà chỉ với quân Con Cháu xung quanh cũng đủ tiêu diệt bọn họ rồi.
“Đề nghị của Giang hầu gia, Phương mỗ chấp nhận, yên tâm, Phương mỗ nhất ngôn cửu đỉnh, chắc chắn sẽ không nuốt lời, trong một tháng, tất cả những thứ ngươi cần, Phương mỗ sẽ tận lực dâng lên.”
Phương Bách Phật bày tỏ thái độ trước, tuy rằng những thứ này không đáng bao nhiêu tiền, nhưng lấy ra cũng xót cả máu thịt, đây đều là vật tư cả.
Đánh giặc thiếu thốn nhất là gì?
Đương nhiên là vật tư rồi.
So với vàng bạc thì vật tư mới là thứ thiếu nhất, vàng bạc có lúc cũng không có tác dụng gì.
Ngay khi Phương Bách Phật vừa bày tỏ thái độ thì những thủ lĩnh khác cũng thể hiện thái độ, Tống Chân cũng bất đắc dĩ đưa ra ý kiến mình. Trong lòng hắn ta cũng cảm thấy vui mừng.
Xem ra, Giang Siêu không định giết bọn họ, nếu không Giang Siêu cũng sẽ không phí sức như vậy để bắt bọn họ nhưng lại không giết.
Nhìn thấy thái độ của bọn họ, Giang Siêu lấy ra mực đóng dấu và bút từ trên người, để chiến sĩ thuộc hạ đem qua, để đám người Phương Bách Phật ký đóng dấu.
Thậm chí hắn còn chuẩn bị hai bản, giống hệt như hợp đồng vậy, một hợp đồng hai bản!
Sau khi bọn họ ký đóng dấu xong, Giang Siêu cho quân Con Cháu nhường đường, để đám người Phương Bách Phật đi qua.
Thấy đám người Phương Bách Phật rời đi, Đông Ly Sơn bên cạnh Giang Siêu nghi hoặc, hắn ta nghĩ cả nửa ngày cũng hiểu được tại sao Giang Siêu lại thả người đi.
“Tiên sinh, người đây là...” Đông Ly Sơn không nén được nghỉ ngờ trong lòng bèn hỏi Giang Siêu.
“Tiểu Sơn à, có lúc ấy, không nhất định phải giết người!
Đánh giặc thứ nhất dùng mưu, thứ đến là ngoại giao, tiếp đến là dùng binh, tiếp nữa là đánh thành.
Đánh đánh giết giết chưa chắc giải quyết được vấn đề.
Hiện tại, quan trọng nhất đối với chúng ta không phải chuyện đánh giết.”