Giang Siêu võ nhẹ vào vai Đông Ly Sơn, gương mặt hiện lên ý cười.
Đông Ly Sơn và những tướng lĩnh xung quanh nghe vậy đều sững sờ, một lúc lâu vẫn chưa tỉnh táo lại, bọn hắn không hiểu lời Giang Siêu nói có ý gì.
Thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, kỳ thứ phạt binh, kỳ hạ công thành nghĩa là gì.
Tuy nhiên, bọn hắn vẫn nghe ra được Giang Siêu nói rằng đánh đánh giết giết không thể giải quyết được vấn đề.
Bọn họ cũng mơ hồ hiểu được ý trong lời của Giang Siêu. Đánh giết chỉ là sách lược cuối cùng.
“Tiên sinh, mặc dù bọn chúng đã ký khế ước, nhưng nếu cứ như thế thả bọn chúng đi, sao bọn chúng có thể tuân thủ khế ước chứ?”
Lúc này, Đông Ly Sơn chợt lên tiếng hỏi.
Giang Siêu nghe vậy, khẽ cười lắc đầu nói: “Ta vốn không hề xem khế ước này là thật, nhưng có khế ước ở đây, cũng coi như một chiếc xiềng xích khóa lên người bọn chúng.”
“Bọn chúng có thể không tuân thủ khế ước, nhưng ta tin rằng bọn chúng không thể không tuân thủ, cũng không dám không tuân thủ! Đầu tiên là về mặt tinh thần, ta đã dùng khí thế của mình để trấn áp được bọn chúng rồi.”
“Không tin ngươi có thể xem đi! Xem bọn chúng có đưa đồ tới như đã giao ước không!”
Ánh mắt Giang Siêu tràn ngập vẻ chắc chắn.
Nói tới đây, giọng nói của hắn lập tức trở nên lạnh lùng: “Nếu như bọn chúng không đưa đồ tới, vậy thì hãy để bọn chúng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ”
Câu nói cuối cùng của Giang Siêu tràn ngập sự bá đạo.
Đông Ly Sơn và đám tướng lĩnh nghe vậy, trên người không hiểu sao chợt dâng trào nhiệt huyết.
Mặc dù bọn hắn không hiểu tại sao Giang Siêu lại làm như vậy, nhưng bọn hắn cảm thấy chỉ cần là việc Giang Siêu làm ra, chắc chắn sẽ có lý của hắn.
Thực ra, Giang Siêu hoàn toàn không nghĩa tới việc đuổi cùng giết tận bọn chúng, hắn chỉ cảm thấy không hào hứng với việc giúp hoàng đế giải quyết đám phản tặc kia. Giữa bọn chúng lại, đối với hắn mà nói cũng là một chuyện tốt.
Chỉ cần Đại Triệu vẫn còn rối loạn, lúc làm việc, hoàng đế vẫn sẽ kiêng kị.
Ngoài ra còn có một vấn đề khác, giết đám người này còn không bằng đổi bọn chúng lấy một số vật tư hữu dụng. Hiện tại, thôn Kháo Sơn đang thiếu những vật tư đó.
Nếu muốn phát triển công nghiệp, vật tư là thứ không thể thiếu được.
Mặc dù vật tư ở Ninh châu phủ phong phú, nhưng so với những nơi khác vẫn chưa thể đuổi kịp.
Trên địa bàn thế lực của Ngũ phương đều có một vài vật tư mà Giang Siêu cần.
Có thể dùng mạng của đám người này để đổi lấy đương nhiên là tốt nhất.
Hắn không hề sợ những người đó không đưa đồ tới, với uy thế hiện tại của quân Con Cháu, chỉ e thế lực Ngũ phương đã sớm bị dọa cho vỡ mật.
Bọn chúng dám không nghe theo ý của hắn à? Ai mà không sợ hắn dẫn quân Con Cháu tới tiêu diệt chứ?
Ở một bên khác, trên chiến trường trước thôn Kháo Sơn, ba mươi vạn đại quân sớm đã bị loạn không biết thành dáng vẻ gì, chừng sáu vạn người bị giết.
Hơn một vạn người bị bắt làm tù binh. Còn có hơn năm vạn người đã chạy trốn.
Đông Ly Ưng vốn định đuổi theo, nhưng Nam Minh Đồ ngăn lại ra lệnh quay về, ý của Giang Siêu là không đuổi theo đám giặc đã cùng đường.
Nói đến cùng, là Giang Siêu không muốn làm suy yếu sức mạnh của thế lực Ngũ phương.
Chỉ cần khiến thế lực Ngũ phương sợ hãi quân Con Cháu là đủ rồi, chỉ cần để toàn thiên hạ biết được, hai lăm vạn đại quân của thế lực Ngũ phương đã bị bọn hắn đánh bại là được.
Lúc Giang Siêu về lại thôn Kháo Sơn, cuộc chiến bên này về cơ bản đã kết thúc, quân Con Cháu thương vong không lớn, chưa tới ba trăm người.
Thương vong của quân châu phủ bên kia lớn hơn chút, gần hai nghìn người.
Khoảng cách về sức chiến đấu giữa quân châu phủ và quân Con Cháu rất lớn.
Trong lòng Mộ Dung Cung vô cùng cảm thán, nếu như không có pháp luyện binh của Giang Siêu, chỉ sợ số thương vong của quân châu phủ sẽ càng lớn hơn.
Đã vậy còn không thể có được chiến lực như hiện tại.