Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Hơn nữa, nhờ mối quan hệ này với Mộ Dung Chỉ Tình, hắn cũng có thể xây dựng mối quan hệ với nhà Mộ Dung.

So sánh mối quan hệ giữa bản thân với những người quyền quý ở kinh thành, mối quan hệ của Mộ Dung gia ở trong kinh càng phức tạp, rối loạn hơn.

Thứ Giang Siêu muốn chính là đạt được sự ủng hộ này.

Mộ Dung gia là hậu thuẫn tốt nhất của hắn.

Càng chưa nói tới việc hiện tại Mộ Dung Cung đã khống chế Ninh châu phủ, còn Ninh châu phủ chính là đại bản doanh của Giang Siêu bây giờ.

Trong bữa tiệc, ngoài sự nhiệt tình của Mộ Dung Chỉ Tình ra, hai phu thê Mộ Dung Phong và Mộ Dung Địch đều khen ngợi Giang Siêu không ngớt.

Trái lại, Mộ Dung Minh Ý vô cùng không phục, mấy lần định nói gì đó, nhưng lời vừa đến miệng lại bị nuốt về.

Những người khác ở bên cạnh đều nhìn ra thái độ của Mộ Dung Minh Ý, gương mặt Mộ Dung Phong vô cùng tức giận, nhưng có Giang Siêu ở đây, ông ta cũng không tiện phát tác với nhi tử của mình.

Mộ Dung Địch trừng mắt nhìn tôn tử của mình mấy lần, thiếu chút nữa đưa tay lên đánh cho tôn tử của mình một trận.


Sau khi gia yến kết thúc, Giang Siêu nói lời từ biệt với mọi người, cũng không biết Mộ Dung Phong cố tình hay vô tình, vậy mà lại để Mộ Dung Minh Ý và Mộ Dung Chỉ Tình tiễn Giang Siêu về.

Suốt quãng đường, Mộ Dung Minh Ý đều bày ra bộ mặt khó chịu, giống như Giang Siêu nợ tiền của hẳn ta.

Ngược lại, Mộ Dung Chỉ Tình lại vô cùng nhiệt tình.

“Giang đại ca, nghe nói ngươi làm thơ rất giỏi, hay là ngươi làm cho tiểu muội một bài thơ đi!

Đúng rồi, ngươi còn phải vẽ cho ta một bức tranh.

Ta đã nghe người khác nói rồi, tài vẽ tranh của ngươi rất xuất sắc

. Đúng rồi... Người còn phải dạy ta gảy đàn...”

Mộ Dung Chỉ Tình ngây thơ vô tội kéo cánh tay của Giang Siêu, toàn bộ gương mặt đều là vẻ khao khát kiến thức.

Giang Siêu không kịp thích ứng với sự nhiệt tình của nàng †a, Tống Tiểu Nhã ở bên cạnh thấy Mộ Dung Chỉ Tình gần gũi với Giang Siêu như vậy, toàn bộ gương mặt đều là sự đố ky.

Nhưng nàng ta chỉ có thể nhịn, dù sao người ta cũng là tiểu thư của Quốc Công gia, nàng ta chẳng qua cũng chỉ là một tỳ nữ mà thôi. Thân phận không thể nào so được!

“Tiểu muội, những gì muội nghe được cũng qua cũng chỉ là tin đồn nhảm mà thôi. Muội còn xem là thật à!”

Giang Siêu nghe vậy, kỳ lạ nhìn sang Mộ Dung Minh Ý, nhất thời cảm thấy không hiểu nổi.

Tại sao lúc nào người thừa kế tương lai của quốc công cũng nhằm vào hẳn như vậy.

Hình như hắn chưa từng đắc tội gì tên này. Hơn nữa người thừa kế của quốc công chỉ có chút phong thái và khí độ như vậy thôi à?

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, trong ký ức của hắn, từ nhỏ, Mộ Dung Minh Ý này hình như đã rất có tài văn chương.


Có thêm xem như người có tài năng xuất chúng.

Tử nhỏ, hẳn ta đã có được danh xưng tài tử.

Đúng rồi, trong số 8 đại tài tử ở kinh thành, hình như hắn chiếm vị trí đầu bảng.

Trong ký ức của Giang Siêu, hẳn không biết đối phương có phải thật sự có học thức hay không.

Tuy nhiên, có thể được xưng là tài tử, hắn ta ít nhiều gì cũng có mấy phần tài hoa.

Người ta thường nói văn nhân thường coi thường lẫn nhau! Không lẽ tên này cảm thấy danh tiếng hiện tại của hẳn đã uy hiếp tới tiếng tăm của bản thân, cho nên mới cố ý nhắm vào hắn!

Nhưng dường như điều này không hề liên quan tới nhau chút nào nhỉ!

“Đúng vậy, Minh Ý huynh nói không sai, tất cả những điều này đều do người khác đồn đại mà thôi, đừng xem là thật.

Chỉ Tình muội muội cũng đừng làm khó ta!” Giang Siêu cũng lười so đo với Mộ Dung Minh Ý.

Hắn không thích khoe khoang, càng không thích được nổi tiếng, cũng không muốn tranh giành nổi tiếng.

“Nhìn đi... ta nói rồi mà, tiểu muội, muội còn không tin.


Hản nhiều nhất cũng chỉ được coi là một tên võ phu múa đao. múa kiếm mà thôi, sao xứng với tên gọi văn nhân”

Nghe thấy lời của Giang Siêu, trên mặt Mộ Dung Minh Ý hiện lên vẻ đắc ý.

Giọng điệu nói chuyện của hắn cũng có mấy phần khinh thường.

Tống Tiểu Nhã ở bên cạnh nghe vậy liền nhíu mày lại, gương mặt Mộ Dung Chỉ Tình tỏ vẻ khó chịu.

“Mộ Dung tiểu công gia, lời này của ngươi nố sao rồi, công tử nhà ta không phải là võ phu gì đó, mà là một tài tử hàng đầu, thơ từ thi phú há miệng là đọc ra, cầm kỳ thi hoạ nhắm mắt cũng làm được! Ngươi chớ xem thường công tử nhà chúng ta!”

Tống Tiểu Nhã không phục nói.

Nàng ta là nô tỳ, khi gia chủ nói chuyện, nàng ta vốn dĩ không được xen vào.

Nhưng nàng ta quả thực không thể nhìn nổi Mộ Dung Minh Ý sỉ nhục và nhắm vào Giang Siêu.

Nếu đối phương không phải công tử của Mộ Dung gia, có lẽ nàng ta đã đạp đối phương xuống đất, hung hăng đánh cho một trận rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận