Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Thái giám nghe vậy, vội vàng đáp lại đi ra ngoài, nhưng trong lòng hắn ta lại âm thầm vì Giang Siêu mặc niệm.

Hoàng đế để hản ta truyền tin tức Giang Siêu vào kinh truyền cho sứ giả tộc Khiết Đan, chỉ sợ là muốn những sứ giả này phái sát thủ đi giết Giang Siêu.

Mặc kệ tộc Khiết Đan có sát thủ nào có thể giết được Giang Siêu hay không, chỉ sợ, tộc Khiết Đan chắc chắn sẽ không bỏ qua, thời gian Giang Siêu ở kinh thành chắc chắn sẽ không yên ổn.

Thấy thái giám rời đi, sự âm ngoan trên mặt Tống Triết càng ngày càng rõ.

Thật ra ông ta lại rất chờ mong xem tộc Khiết Đan sẽ đối phó với Giang Siêu như thế nào.

Ông ta đã truyền tin tức đến cho tộc Khiết Đan rồi, chuyện của Giang Siêu chắc chẳn ông ta sẽ hỗ trợ từ phía sau.

Nếu những người tộc Khiết Đan này còn không làm được nữa thì cũng quá vô dụng rồi.

Một bên khác, Giang Siêu vừa trở lại nhà ở, Mộ Dung Địch đã tìm đến, vừa mới vào cửa, Mộ Dung Địch đã lúng túng nói với Giang Siêu:

"Cháu rể, chuyện của Minh Ý, chắc cháu đã biết rồi, nó còn nhỏ không hiểu chuyện, đến giờ còn chưa biết lòng người hiểm ác, chúng ta cũng chỉ hy vọng cháu có thể gõ cho nó một cái.

Chuyện ngày mai, cháu cứ yên tâm, nếu có tên nào. không có mắt muốn gây bất lợi cho cháu, ông chắc chẳn sẽ làm chỗ dựa cho cháu, lão già ta đây lại muốn xem thử, ai dám động đến con rể của nhà Mộ Dung ta."

Nói dứt lời, trên người ông cụ lại lộ ra một cỗ khí phách.


Giang Siêu nghe vậy cũng bật cười.

Hắn đoán mọi người ông cụ đã biết chuyện này rồi.

Cũng nghĩ đến việc ông cụ có thể sẽ muốn hẳn ra tay.

Nhưng hẳn không nghĩ đến ông cụ sẽ đến cầu hắn hành hạ cháu mình.

Nhưng nghĩ đến việc Mộ Dung Minh Ý sẽ là người thừa kế của vị trí Quốc Công. Nếu như vẫn giậm chân tại chỗ như vậy.

Chỉ sợ, phủ Tĩnh Quốc Công có thể sẽ suy yếu trong tay của Mộ Dung Minh Ý, nếu như làm không tốt, có thể khiến cho. cả nhà Mộ Dung muôn đời muôn kiếp không thể quay đầu lại được.

"Ông, cháu biết rồi. Chẳng qua, nếu cháu quá tay, người cũng đừng tức giận đó!"

Giang Siêu cười với Mộ Dung Địch.

Nhưng hắn vẫn quyết định sẽ rào trước. Dù sao, nếu hắn ra tay quá nặng, sợ là ông cụ sẽ không chấp nhận được.

Chuyện xấu vẫn phải nói trước mới tốt.


Ông cụ nghe vậy, vội xua tay nói: "Cháu yên tâm mà đánh đi, chỉ cần giữ lại cho nó nửa cái mạng là được Lão già ta đây cũng không phải người không hiểu chuyện.

Ta cũng biết rõ thằng nhóc này cũng hơi quá đáng. Cứ nói đến là lão già ta đây lại muốn đập cho nó một trận."

Vừa dứt lời, Mộ Dung Địch cũng nghiến răng nghiến lợi, mắt hiện lên sự tiếc nuối khi rèn sắt không thành thép.

Có thể tưởng tượng được ông thất vọng về đứa cháu trai này đến mức này.

Giang Siêu nghe vậy, gật đầu cười.

Dù hắn nói như vậy, nhưng hẳn vẫn phải nhìn mặt mũi của ông cụ, ít nhiều giữ lại chút thể diện cho Mộ Dung Minh Ý.

Nghe được Giang Siêu nói vậy, ông cụ hài lòng nhẹ gật đầu.

Ông nhanh chóng đứng lên chào tạm biệt.

Sau khi tiễn ông cụ đi, Tống Tiểu Nhã đầy lo lắng đi tới, mắt đầy sự tự trách và áy náy.

"Giang đại ca, thật sự xin lỗi!"

Ở trước mặt người ngoài, nàng ta gọi Giang Siêu là công tử, nhưng khi ở riêng, nàng ta luôn gọi Giang Siêu là Giang đại ca.

Hôm nay nếu không phải vì nàng ta, Giang Siêu cũng không cần phải mạo hiểm như vậy.

Nghĩ đến việc Giang Siêu Vì nàng ta mà không ngại mạo hiểm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận