Cái ý gì đó trong mắt Tô Văn càng thêm sâu đậm.
Giang Siêu không thấy cảm xúc trong mắt ông ta.
Hản gật đầu với Hoa tế tửu, rồi dời mắt nhìn về phía tám đại tài tử ở đối diện.
Bọn họ khá là tuấn tú.
Tuy răng không phải ai cũng có phong thái nhã nhặn phóng khoáng, nhưng người nào cũng không tệ.
Bọn họ tâm khoảng tuổi của Mộ Dung Minh Ý.
Cả đám trên dưới hai mươi ba tuổi, lớn nhất cũng chỉ hai mươi lăm tuổi, lớn hơn vài tuổi so với Giang Siêu hiện đang mười chín tuổi.
Lúc Giang Siêu còn ở kinh thành, bọn họ mới vừa bộc lộ tài năng, có chút nổi tiếng.
Vài năm qua, bọn họ càng thêm nổi tiếng, được phong là tám đại tài tử.
“Các vị, cầm kỳ thư họa thi từ ca phú đều là tài nghệ cần có của người đọc sách chúng ta.
Trong tám tài nghệ kia, có tám vị kiệt xuất được chúng ta gọi là tám đại tài tử.
Hôm nay, chúng ta may mắn mời được Giang Siêu Giang tài tử mới nổi tiếng dạo gần đây đến đây để bàn luận sách vở với mọi người."
“Lần bàn luận này xem như dùng tài nghệ để kết bạn.
Mời mọi người làm chứng, dù là ai thắng ai thua... thì cũng phải hòa nhã với nhau."
Lúc này, Hoa Tế Tửu lên tiếng nói với mọi người.
Hẳn ta cố ý nhìn về phía Giang Siêu và đám đại tài tử.
Thật ra thì cuộc so tài không hề gay cấn và đầy mùi âm mưu như trong tưởng tượng của Giang Siêu, mà nó chỉ có cảm giác nho nhã lễ độ, chào đón bạn bè.
Có điều, khi Hoa Tế Tửu định tuyên bộ bắt đầu thì trong đám người có người đột nhiên nói: “Hoa Tế Tửu, đã là một cuộc so tài mà không có gì gay cấn thì không hay lắm. Dù là ai thắng ai thua, tại hạ cảm thấy vẫn nên có thêm tiền cược. thì hay hơn.”
Hản ta vừa dứt lời, mọi người lập tức nhìn sang phía hẳn ta.
Hắn ta khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, tay cầm quạt xếp, dáng vẻ công tử phong độ.
Nhưng mà lời nói từ hắn ta lại khiến hắn ta có chút mất hình tượng, cảm giác như là côn đồ phố phường.
Hoa Tế Tửu không nhịn được nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ không vui.
Tuy rằng hắn ta không phản cảm việc so tài, nhưng mà khi việc so tài bị thêm vào mấy thứ thấp kém kia thì hẳn ta lại có chút khó chịu.
Nói ra thì cũng chính là vì cái tính tình công chính vô tư của hắn ta, mà hắn ta có được uy vọng cực cao trong Quốc Tử Giám, thậm chí là ở giới văn nhân.
Mộ Dung Minh Ý mời hắn ta ra làm trọng tài là vì muốn mượn uy vọng của hẳn ta để thu hút sự chú ý của nhiều văn nhân hơn nữa.
Hoa Tế Tử cũng cảm thấy hứng thú nên mới nhận làm trọng tài.
Có điều, hắn ta không thể nào ngờ được là có người muốn gây chuyện.
Hẳn ta nhìn một cái là nhận ra ngay người kia chính là tài tử đứng dưới tám đại tài tử.
Tuy rằng gã không được phong là tám đại tài tử, nhưng tài học lại không kém nhiều so với tám đại tài tử.
Gã còn có một thân phận khác, đó là học trò của Trấn Quốc công Trịnh An, nhậm chức quan thất phẩm trong triều.
Cho dù Hoa Tế Tửu có ngay thẳng hơn nữa thì hẳn ta cũng biết là gã muốn gây chuyện. Hän ta mở miệng định quát gã một trận.
Có hắn ta còn chưa kịp nói thì đệ nhất tài tử Lưu Anh trong tám đại tài tử đã lên tiếng: “Học sinh cũng cho răng nên có tiền cược, vậy thì mới có thể kích thích tiềm năng, làm cho cuộc so tài càng thêm xuất sắc.”
Lưu Anh vừa dứt lời, Hoa Tế Tửu liền cảm thấy ngạc nhiên, Mộ Dung Minh Ý cũng vậy.
Mộ Dung Minh Ý chưa từng nghĩ tới việc thêm tiền cược.
Hắn ta chỉ muốn thắng Giang Siêu để chứng minh chính mình.
Hản ta không biết vì sao chuyện lại biến thành thế này.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì mục đích của hắn ta chính là thẳng được Giang Siêu, mặc kệ có tiền cược hay không có tiền cược.