Đúng như lời nói của Lưu Anh, nếu có tiền cược thì mọi người mới có cảm giác sốt ruột, kích thích ra được tiềm năng, khiến cuộc so tài trở nên xuất sắc hơn.
“Học sinh cũng cho rẵng nên thêm tiền cược, vậy thì mọi người mới có thể sung sướng mà đi so tài”
Mộ Dung Minh Ý cũng lên tiếng.
Hắn ta vừa dứt lời, Mộ Dung Chỉ Tuyên đứng trong đám người không nhịn được läc đầu thở dài.
Vị ca ca này của mình bị người ta lợi dụng còn không biết, haizz.
Tiền cược! Tiền cược dễ ăn lắm hả? Có lẽ nói ra tiền cược là vì nhắm vào Giang Siêu.
Không biết mỗi người trong bọn họ muốn tiền cược là gì nữa.
Bên chỗ gác mái, Mộ Dung lão gia tử và con của ông nhìn thấy cháu trai vô dụng đến mức bị người ta dắt mũi đi vòng quanh thì tức điên lên.
Nhưng nghĩ lại hắn ta sắp bị Giang Siêu dạy dỗ một trận thì bọn họ không tức giận nữa.
Có tiền cược mới có tác dụng giáo dục.
Nếu không có tiền cược thì hắn ta dù có thua cũng là thua không đau không ngứa, chẳng có tác dụng giáo dục gì cả.
Chỉ là không biết thăng ngốc kia sẽ đưa ra tiền cược là gì, chỉ mong là đừng quá đáng quá.
Sau khi nói ra đặt thêm tiền cược, Mộ Dung Minh Ý quay đầu lại nhìn Tô Yên Nhiên với ánh mắt say mê.
Nhưng khi thấy ánh mắt hờ hững của Tô Yên Nhiên, ánh mät hẳn ta trở nên tràn đầy mất mát.
Có điều, lúc thấy Tô Yên Nhiên nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt tràn đầy hứng thú, ánh mắt hắn ta biến thành cực kì giận dữ.
Hắn ta nhìn về phía Giang Siêu, ánh mắt gần như muốn xẻo sống Giang Siêu.
“Học sinh cũng cho rẵng nên thêm tiền cược, mong tế tửu đồng ý...”. Đam Mỹ Cổ Đại
“Học sinh cũng cảm thấy như vậy...”
Lúc này, vài tên đại tài tử còn lại cũng lên tiếng phụ họa, ngay cả Tô Yên Nhiên ngồi ở chỗ cuối cùng cũng mặt mày nghiền ngẫm nói muốn thêm tiền cược.
Lời nói của nàng ta lập tức khơi dậy sự nhiệt tình của mọi người.
Vốn dĩ ai cũng thấy có tiền cược hay không tiền cược cũng được, lập tức hô to lên thêm tiền cược.
Hoa Tế Tửu mặt mày khó coi giơ tay ngăn lại tiếng hô to.
Hắn ta quay đầu nhìn về phía Giang Siêu mặt mày lạnh nhạt, nói: “Giang công tử thì sao? Ngươi muốn thêm tiền cược hay. không thêm tiền cược?”
Hoa Tế Tử vứt lại vấn đề cho Giang Siêu.
Hắn ta không thể tự quyết định là thêm tiền cược hay không thêm tiền cược, rốt cuộc thì đây là cuộc so tài của hai bên.
Nếu Giang Siêu không muốn thêm tiền cược thì hắn ta sẽ không thể thay Giang Siêu đồng ý.
Hơn nữa, tiền cược trong miệng đám người kia rõ ràng là nhằm vào Giang Siêu. Nếu hẳn ta đồng ý thì sẽ gây bất lợi cho Giang Siêu.
Hản ta khá là thưởng thức tài năng của Giang Siêu, đương nhiên là không muốn thấy Giang Siêu chịu thiệt. Hắn ta hy vọng Giang Siêu không thêm tiền cược.
Nghe vậy, trên mặt Giang Siêu hiện lên ý cười. Hắn chắp. tay nói với Hoa Tế Tửu: “Hoa Tế Tửu, ta sao cũng được, bọn họ muốn thêm tiền cược thì thêm đi. Đúng như lời nói của bọn họ, không thêm tiền cược thì cũng có chút nhàm chán. Ta làm khách, tất nhiên là không thể làm cho bọn họ thất vọng ồi. Vậy nên khách nghe theo chủ đi.”
Giang Siêu vừa dứt lời, mọi người đều thấy ngạc nhiên. Mọi người vốn tưởng rằng Giang Siêu sẽ sợ, sẽ tìm đủ mọi cách từ chối thêm tiền cược.
Rốt cuộc một khi thêm tiền cược thì rất có thể Giang Siêu sẽ phải chịu thiệt thòi lớn.
Khi ấy, hän không chỉ mất mặt mà còn sẽ mất thêm những thứ khác.
Nào ngờ Giang Siêu lại đồng ý thêm tiền cược.
Mọi người đều cho rằng mình nghe lầm rồi.