Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Khoảnh khäc tấm vải trảng bị kéo ra, mọi người thấy được một thứ giống như bàn gỗ, bên trên còn có một dãy sọc đen trằng.

Mọi người chưa từng nhìn thấy loại nhạc cụ này.

Ngoài nhạc cụ trông giống như cái bàn gỗ kia ra, bên cạnh còn có một nhạc cụ trông giống như tỳ bà, phần dưới có dạng quả bầu, bên trên có một lỗ lớn và sáu sợi dây dài.

Thấy hai loại nhạc cụ lạ lẫm kia, mọi người đều rất ngơ ngác, chỉ có Giang Siêu là ngạc nhiên, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.

Là đàn dương cầm và đàn ghi ta! Hắn không ngờ rằng tại thế giới cổ đại song song này, hắn còn có thể thấy được nhạc cụ hiện đại.

Hản nhớ rõ loại đàn ghi ta cổ xưa nhất xuất hiện từ khoảng hơn một nghìn bốn trăm năm trước công nguyên.

Tiền thân của đàn dương cầm là đàn harpsichord.

Nó có nguyên lý tương tự với đàn dương cầm, bên trong hộp đàn chứa hộp cộng hưởng và rất nhiều dây đàn kéo căng.

Điểm khác nhau là đàn dương cầm dùng búa gỗ để gõ dây, còn đàn harpsichord là dùng lông để gảy dây.

Hắn không thể ngờ được là mình lại có thể thấy hai loại nhạc cụ kia ở đây. Hơn nữa, nó được xem như là đã hoàn thiện, gần như không khác gì nhạc cụ ở hiện đại.

Xem ra ở thế giới song song này, các địa phương đều có sự phát triển khác nhau rất lớn, ít nhất là sự phát triển về mặt nhạc cụ đã vượt xa thời đại.


Thấy vẻ mặt chấn động của Giang Siêu, trên mặt Lưu Anh lập tức hiện lên vẻ đắc ý.

“Giang tài tử chưa từng thấy loại nhạc cụ này đúng không.

Nói ra thì ta cũng mới vừa có được nó thôi.

Là thương nhân nước ngoài tặng cho hoàng thượng, hoàng thượng ban lại cho ta.”

“Ta đã hỏi thương nhân nước ngoài rất nhiều tri thức liên quan.

Xem như ta nhường người đi, ngươi đã chưa từng thấy hai thứ này, chắc là ngươi cũng không biết sử dụng đâu, chỉ cần ngươi có thể nói ra được nó là cái gì, ở đâu thì ta tính ngươi thắng.

Ngươi thấy sao?”

Nói đến lời cuối cùng, giọng điệu hẳn ta tràn đầy vẻ chế giễu.

Mọi người xung quanh nghe vậy đều thầm mảng Lưu Anh vô sỉ.

Nếu để Giang Siêu đàn thì Giang Siêu còn có cơ hội thẳng.

Rốt cuộc thì chỉ cần hiểu sâu về âm luật, lại đi thử đàn vài lần là có thể đàn được.


Lưu Anh trông có vẻ hào phòng nhường cho Giang Siêu, thực tế thì lại đang đào hố để Giang Siêu nhảy vào, còn là một cái hố sâu không thấy đáy.

Mà hẳn ta còn được cái tiếng rộng lượng khoan dung.

Đến lúc ấy, nếu Giang Siêu không trả lời được thì sẽ bị người †a nói là vô dụng.

Người ta đã nhường ngươi rồi mà ngươi còn không thắng được.

Bởi vì chỉ cần nói xuất xứ là được, đây chẳng phải là chuyện gì khó, chỉ cần đọc nhiều sách thôi, trong sách chắc chăn sẽ có tri thức liên quan.

Có điều, chắc là khó tìm thấy loại nhạc cụ không thường. thấy này trong sách.

Nhưng mà trong những người xem náo nhiệt, lại có mấy ai thật sự hiểu về mấy thứ này.

Chỉ có người hiểu mới nhìn ra được ý đồ độc ác của Lưu Anh.

Hắn ta không hề cho Giang Siêu bất cứ cơ hội xoay. người nào đây mà.

Thấy Giang Siêu nhíu mày, trên mặt Lưu Anh lộ ra vẻ đắc ý.

Tô Yên Nhiên ngồi ở cuối cùng có chút lo lắng cho Giang Siêu.

Nàng ta nhìn về phía Lưu Anh với ánh mắt tràn đầy khinh thường.

Nàng ta lần đầu tiên nhìn thấy loại người vô sỉ như vậy.

Tống Tiểu Nhã và đám chiến sĩ tộc Dạ Lang đứng sau Giang Siêu vốn dĩ mang đầy vẻ mặt chắc chẳn, lúc này lập tức. đổi thành căng thẳng và lo lắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận