“Ta... ngươi...” Lưu Anh lập tức bị câu nói của Giang Siêu chặn họng.
Trong nhất thời, sắc mặt hắn ta trở nên đỏ bừng, trong mắt tràn đầy vẻ giận dữ và xấu hổ.
Giang Siêu chỉ lạnh nhạt liếc hắn ta một cái, rồi đi ra trước đàn dương cầm.
Hắn nhìn Lưu Anh với ánh mắt chế. giễu, giơ tay chạm vào phím đàn đen trắng.
Động tác của hẳn khiến mọi người xung quanh đều ngạc nhiên.
Bọn họ không biết Giang Siêu muốn làm gì.
Chẳng lẽ là hẳn muốn làm hư nhạc cụ rồi thề không nhận thua?
Lúc mọi người đang suy nghĩ như vậy thì chợt có tiếng đàn thanh thúy vang lên từ nhạc cụ.
Sau đó, Giang Siêu chạm nhanh những đầu ngón tay vào. dải đen trắng, một khúc nhạc khiến người ta nhiệt huyết sôi trào vang lên.
Mọi người nghe đến mức mê mẩn, trong mắt tràn đầy chấn động và khó tin.
Lưu Anh cũng rất ngạc nhiên.
Hản ta vốn định lợi dụng loại nhạc cụ không tên này để làm Giang Siêu nhận thua.
Rốt cuộc thì Giang Siêu hiện đang rất nổi bật, hẳn ta không năm chắc sẽ thắng được Giang Siêu.
Và hắn ta đương nhiên mà cho rằng Giang Siêu sẽ không biết nhạc cụ nước ngoài.
Hảẳn ta nào ngờ Giang Siêu lại nói năng rõ ràng lý lẽ những lời mà hắn ta hoàn toàn không hiểu, chủ yếu nhất vẫn là Giang Siêu đàn cực kì hay.
Không chỉ có như vậy, khúc nhạc mà Giang Siêu đàn ra khơi dậy cảm xúc trong hắn ta, khiến hẳn ta cảm thấy tự tỉ vì mình chưa chắc làm được như vậy.
Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng Giang Siêu ấn một trọng âm, tiếng đàn dừng lại, mọi người còn cảm thấy nghe chưa đủ.
Lúc mọi người đang cảm thấy nghe chưa đủ, Giang Siêu lại cầm đàn ghi ta bên cạnh, một khúc nhạc chọi trâu vui sướng vang lên.
Tiết tấu sôi động khiến mọi người xung quanh không nhịn được muốn cùng nhau ca hát nhảy múa.
Mọi người thậm chí còn vô thức gật đầu theo nhịp nhạc.
Nhất là khi Giang Siêu gõ lên thùng đàn tạo ra tiết tấu khi chơi đàn, khiến mọi người có một loại cảm giác khó tả thành lời.
Vui sướng lại nhiệt huyết, muốn lớn tiếng hát vang, muốn lớn tiếng gào thét.
Không biết qua bao lâu, Giang Siêu dừng đàn, lạnh nhạt nhìn về phía Lưu Anh, nói: “Ngươi nói ta nói bậy, vậy ngươi thử đàn hai loại nhạc cụ này đi, chúng ta so xem ai đàn hay hơn, người đàn hay hơn là người thẳng. Ngươi thấy sao?”
Lời nói của Giang Siêu khiến Lưu Anh tức đến đỏ mặt, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Trong nhất thời, hắn ta không biết nên trả lời Giang Siêu như thế nào.
Hắn ta biết mình sẽ thua. Kể cả khi hắn ta rất giỏi chơi nhạc cụ, dù là nhạc cụ nào đi nữa thì chỉ cần chạm vào là chơi được, nhưng cũng chỉ là chơi được mà thôi, chứ muốn chơi giỏi thì cần phải luyện tập nhiều năm.
Rất rõ ràng là Giang Siêu đã tập luyện nhiều năm mới đàn hay như vậy.
Với trình độ của Giang Siêu, nếu hẳn ta vẫn còn nói là Giang Siêu nói bừa thì chẳng khác gì không chịu nhận thua.
Nhưng nếu bảo hắn ta nhận thua thì hắn ta không đồng ý.
Rốt cuộc thì thua là phải tự phế đôi tay, từ nay không được chạm vào nhạc cụ.
Hản ta là nhạc công, lời thề kia không chỉ hủy hoại cả đời hắn ta, mà còn hủy hoại tiền đồ của hắn ta.