“Hừ... ngươi chỉ đang nói bậy thôi, ta là người chủ đầu tiên của nhạc cụ, đương nhiên là biết rõ xuất xứ của nó, dù sao cũng không phải như lời nói của ngươi.”
Lúc này, rõ ràng là Lưu Anh muốn chơi xấu, hẳn ta cứng đầu không chịu thừa nhận là mình thua.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều rất ngạc nhiên.
Mẹ nó, thăng nhãi này đúng là vô sỉ, nếu hẳn ta cứ nhất quyết không thừa nhận thì rất khó để nói là hắn ta thua.
Đúng lúc này, bên ngoài chợt truyền đến tiếng hô to.
“Hay lắm... đàn hay lắm...”
Giọng nói nghe là lạ, dường như là người nước ngoài nói tiếng Hoa Hạ.
Mọi người bất ngờ mà nhìn về phía giọng nói vang lên thì thấy một người nước ngoài đi ra từ đám đông.
Hắn ta có mái tóc vàng, đôi mắt xanh, mũi cao, hốc mắt trũng sâu.
Hảẳn ta mặt mày vui vẻ bước nhanh về phía Giang Siêu.
“Ngươi... đàn... hay... benny..”
Cuối cùng, hẳn ta nói một câu tiếng nước ngoài mọi người nghe không hiểu.
Còn Giang Siêu thì nghe hiểu, đây là tiếng Ý trong kiếp trước.
Có điều, Giang Siêu còn chưa kịp nói chuyện với đối phương thì Lưu Anh đứng bên cạnh đã vui vẻ đi lên, nói với người nước ngoài: “Cổ Đặc, sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi đã về nước rồi sao? Đúng rồi, ngươi tới đúng lúc lắm, mau giúp ta làm chứng, thăng nhãi này nói bừa về lai lịch của hai loại nhạc cụ kia, ngươi mau giúp ta vạch trần hắn ta đi.”
Người nước ngoài trước mắt chính là người nước ngoài đã tặng hai loại nhạc cụ kia.
Lúc ấy Lưu Anh còn nói rất nhiều chuyện với đối phương.
Tuy rẵng người nước ngoài không hiểu nhiều về tiếng Hoa Hạ, nhưng mà khi hai người đàn, lại có thể hiểu được ý của đối phương.
Thấy Giang Siêu sắp thẳng, rồi lại thấy được Cổ Đặc, Lưu Anh liền định lợi dụng quan hệ giữa mình và đối phương, nhờ đối phương giúp mình hại Giang Siêu thua.
Dù sao thì hắn ta cảm thấy Cổ Đặc không hiểu gì cả, chỉ cần hẳn ta dẫn đường nói chuyện thì Cổ Đặc chắc chắn sẽ nói theo hẳn ta.
Có điều, hẳn ta nói xong rồi, Cổ Đặc lại chẳng hề xem hản †a, mà cứ nói liên tục với Giang Siêu những lời mà hắn ta không hiểu.
Lưu Anh cực kì ngạc nhiên, trong nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Giang Siêu nghe rồi nhíu mày, mở miệng lải nhải một hơi với Cổ Đặc.
Hắn thế mà lại nói ra ngôn ngữ tương tự như ngôn ngữ của Cổ Đặc.
Mọi người xung quanh rất ngạc nhiên khi thấy cảnh này, trong nhất thời chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Khi nghe xong Giang Siêu nói, Cổ Đặc lập tức lộ vẻ vui mừng, nói luyên thuyên một hơi với Giang Siêu, dong dài như là tìm được người thân vậy.
Giang Siêu cũng đáp lại đối phương. Sau đó, Giang Siêu làm tư thế mời với Cổ Đặc.
Cổ Đặc thấy vậy thì gật đầu với Giang Siêu, rồi đi tới chỗ Giang Siêu vừa đứng, đứng bên cạnh đám chiến sĩ tộc Dạ Lang.
Mọi người xung quanh thấy cảnh này đều rất ngạc nhiên. Bọn họ nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt lạ lãm.
Lúc này, nếu mọi người còn không biết Giang Siêu thế mà lại có thể trò chuyện với người nước ngoài thì khờ thật sự.
Bọn họ không thể tin nổi là Giang Siêu có thể nói tiếng nước ngoài, lại còn nói lưu loát trôi chảy như vậy, thật sự là khiến người ta chấn động.
Tô Yên Nhiên ngây ngẩn cả người.
Sự chấn động mà Giang Siêu mang đến cho nàng ta, khiến nàng ta càng lúc càng hứng thú với Giang Siêu, nhất là kỹ thuật đàn hơn người và phong thái nói năng đĩnh đạc của hẳn.
Ánh mắt Tô Yên Nhiên càng lúc càng sáng bừng lên.
Nàng ta nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt là lạ.
Mộ Dung Minh Ý thấy vậy thì càng thêm ghen ghét, lại chẳng thể làm gì được, chỉ có thể siết chặt nắm tay, mặt mày đầy vẻ không cam lòng.
Trên gác mái ở xa xa, Mộ Dung lão gia tử và con của ông cũng ngây người ra nhìn mọi thứ, cả buổi chưa hồi hồn.
Nhưng rất nhanh sau đó, trên mặt bọn họ hiện lên vẻ kiêu ngạo.
Tên Giang Siêu khiến mọi người phải ngước nhìn kia chính là cháu rể của bọn họ, nhà Mộ Dung bọn họ may mắn biết bao nhiêu!
Bên kia, Trịnh An đứng ở một chỗ trên gác mái và Tống Triết đứng ở một chỗ khác trên gác mái đều ngây người nhìn Giang Siêu.
Bọn họ cho rằng mình nhìn lầm rồi.