Đột nhiên, Giang Siêu hạ quân cờ vào vị trí hẳn ta tuyệt sát, quân cờ này trông thì như hạ bừa, nhưng lại khiến Lục Diệc Minh hoảng hốt, trong lúc nhất thời hẳn ta hơi không hiểu.
Những người xung quanh cũng nhìn thấy vị trí tuyệt sát của Lục Diệc Minh, bọn họ đều đang nghĩ đến việc nhìn thấy cảnh Giang Siêu thất bại, nhưng nào ngờ khi sắp tuyệt sát.
Giang Siêu lại hạ quân cờ vào vị trí tuyệt sát, mọi người cho rằng đó là trùng hợp, nhưng bọn họ cũng cảm thấy khả năng này không lớn.
Suy cho cùng Giang Siêu đã nhìn ra nước đi này.
Thế sao hắn lại để cho đối phương xây dựng thế tuyệt sát, tuy nước cờ này của hắn tạm thời phá hủy tuyệt sát.
Nhưng Giang Siêu không thay đổi được bại cục nữa rồi.
Bây giờ hắn phát hiện thì cũng chỉ phí công vùng vãy thôi.
Phần đa mọi người cho rằng chắc chẳn Giang Siêu gặp may. nên mới hạ đúng quân cờ này.
Nếu không, hắn đã bị tuyệt sát rồi.
Ngay cả Lục Diệc Minh cũng nghĩ vậy, hắn ta lắc đầu rồi bật cười, Lục Diệc Minh nhấc tay định hạ cờ xuống vị trí bên cạnh, như thế, chỉ cần hạ thêm ba quân nữa, Giang Siêu chắc chẳn thua.
Nhưng vào lúc hắn ta định hạ quân cờ này xuống, hắn ta lại nhận ra, vào lúc Giang Siêu hạ cờ vào vị trí tuyệt sát, thế cục trên bàn cờ đã thay đổi.
Thế cờ mà hắn ta xây dựng đã bị phá trong tích tắc, hơn nữa, chính hắn ta còn phát hiện trái phải xung quanh đều không còn đường để lui. Hẳn ta... bị tuyệt sát rồi...
Quân cờ trên tay hắn ta cũng không thể hạ xuống được nữa, hắn ta ngây người nhìn bàn cờ trước mặt, ngẩn ngơ ngồi yên tại chỗ.
Từ khi trở thành kỳ thủ số một tới nay, hẳn ta chưa bao giờ có đối thủ, cho dù là đối thủ mạnh nhất, hắn ta cũng thắng tận năm quân cờ.
Nhưng bây giờ, hẳn ta lại bị Giang Siêu tuyệt sát, quân thäng không thể dùng được nữa. Thế cục vốn dùng để tuyệt sát Giang Siêu của hắn, không ngờ lại bị Giang Siêu bố trí thành thế cục tuyệt sát hẳn ta.
Cứ như thể Giang Siêu đã đoán được chỗ tuyệt sát kia của hẳn ta, sau đó Giang Siêu hạ tuyệt sát trước. Cho dù hẳn vẫn còn vùng vãy được vài quân cờ, nhưng chỉ phí công.
Mặt hắn ta trắng bệch, trong lòng thầm cười khổ, hắn ta cười cay đẳng.
Hẳn ta... thua rồi... thua hoàn toàn.
Nhìn Giang Siêu đang ngồi trước mặt, hắn ta có cảm giác mình thật nhỏ bé, ngay cả tư tưởng cũng không băng.
"Ta thua rồi..." Lục Diệc Minh dứt khoát quăng quân cờ ra, cười khổ nói.
Hắn ta dứt lời, mọi người xung quanh ồ lên xôn xao, mọi người nhìn Lục Diệc Minh với vẻ mặt khó tin, giống như là không ngờ Lục Diệc Minh lại thua nhanh như vậy.
Sao có thể thế được! Tất cả mọi người đưa mắt nhìn vào bàn cờ, khi nhìn thấy toàn bộ bàn cờ, mọi người mới biết Lục Diệc Minh không nói sai. Quân cờ kia của Giang Siêu hạ một cách hoàn hảo.
Tô Yên Nhiên ngồi ở phía sau nhìn thấy cảnh này, nàng nhìn Giang Siêu với vẻ hết sức ngạc nhiên, ánh mắt tràn ngập sự khó tin.
Ban đầu, Giang Siêu có chiến tích ở lĩnh vực thi từ, nàng †in việc hẳn có một chút thực lực.
Dù gì, những bài thơ kia đúng là do Giang Siêu làm.
Ở lĩnh vực thư pháp, Giang Siêu cũng xuất sắc.
Nhưng nàng ta thật sự không ngờ, Giang Siêu còn tinh thông cả kỳ nghệ, đến cả đệ nhất kỳ thủ Đại Triệu cũng không phải đối thủ của hắn.
Hơn nữa, ngay vừa rồi Giang Siêu còn thắng cả tài tử chơi cầm Lưu Anh.
Tiếp đó còn biết cả tiếng nước ngoài. Người tài ba như thế, nàng ta không thấy kinh ngạc mới là lạ.
Đồng thời ánh mắt nàng ta lóe lên, trong mắt cơ hồ chỉ còn lại Giang Siêu.
Mọi người xung quanh cũng thán phục, lúc này mọi người mới biết, tại sao Giang Siêu lại thoải mái đồng ý vụ đánh cược bằng sinh tử như vậy.