Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Hóa ra Giang Siêu không sợ chơi cờ, kỹ năng chơi cờ của. hẳn đã vượt qua Lục Diệc Minh và đạt đến cảnh giới đỉnh cao từ lâu rồi. Ai mà địch được!

"Dám cược dám thua... đời này Lục mỗ không còn gì tiếc nuối... điều tiếc nuối duy nhất... đó là...”

Đúng vào lúc này, khóe miệng Lục Diệc Minh tràn ra máu, hắn ta đau đớn nhìn Giang Siêu, khuôn mặt hiện lên nụ cười như được giải thoát.

Đồng thời, hắn ta đưa mắt nhìn về phía tên thái giám đang đứng trong đám người, trong mắt lộ ra nét áy náy, đồng thời còn có thoải mái và bất đắc dĩ!

Giang Siêu nhìn thấy cảnh này, hẳn cũng cảm thấy không đành lòng, hắn không hề muốn lấy mạng đối phương, cho dù thẳng, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn mạng của Lục Diệc Minh.

"Ngươi có thể không chết, tuy ta thẳng ngươi, nhưng ta không hề muốn lấy mạng ngươi!" Giang Siêu thản nhiên nhìn hắn ta rồi nói.

Lục Diệc Minh nghe vậy, hắn ta lắc đầu, trong miệng lại tràn ra nhiều máu hơn, hẳn ta gắng gượng nói:

"Ta đã muốn mạng của ngươi, thì tất nhiên ta phải dùng mạng để đền, ngươi mà thua thì mất mạng, dựa vào đâu ta thua thì được giữ lại mạng sống.

Lục mỗ không làm chuyện không công bằng, không làm người vô sỉ.

Cho dù có chết... ta cũng phải chết có khí phách.


Nực cười, cuối cùng, Lục mỗ vẫn là một kẻ tục nhân... ôi... không ngờ, cuối cùng vẫn làm liên lụy đến bọn họ...

Nói đến đây, giọng của hắn ta càng ngày càng yếu, cuối cùng, hẳn ta lệch đầu, ngã xuống.

Một thế hệ kỳ thủ tài ba, người đứng đầu kỳ đạo của Đại Triệu hiện giờ, thế mà lại chết như này.

Giang Siêu nhìn ánh mắt đau thương và không cam lòng của Lục Diệc Minh, ánh mắt hắn dâng lên vẻ sắc lạnh.

Hắn đi qua, đưa tay ra vuốt mắt cho Lục Diệc Minh.

"Yên tâm, mặc dù ngươi chưa nói với ta, nhưng ta cũng biết chắc hẳn người thân của ngươi đã rơi vào tay hoàng đế, vì vậy ngươi mới bị bắt ép làm việc.

Ta sẽ cố gắng cứu bọn họ trong tầm khả năng của mình."

Giang Siêu từ từ vuốt xuống. Đôi mắt của Lưu Diệc Minh đã nhằm lại.

Giang Siêu quay đầu nhìn về phía tên thái giám đứng trong đám người, trong mắt lộ ra cỗ băng hàn. Hản khẽ liếc. mắt nhìn qua chỗ nào đấy trong đám người.


Ở đó, một vị tráng hán nhận được ánh mắt của Giang Siêu liền quay người đi ra ngoài. Vào khoảnh khắc hắn ta quay người đi, hẳn ta nhìn chăm chăm vào tên thái giám bị Giang Siêu nhìn.

Đối phương cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Giang Siêu, trán toát mồ hôi lạnh, hắn ta vội vàng xoay người chạy ra khỏi đám đông.

Mà trong một lầu các ở chỗ này, Tống Triết vốn đang phấn khởi đợi Giang Siêu thua cược thì giờ lại tức giận, ông ta nổi giận đùng đùng quăng hết chén trà xuống đất.

Cơ hội tốt như thế mà không giết chết được Giang Siêu, Lục Diệc Minh đúng là kẻ vô dụng.

"Người đâu, tiễn đôi mẹ con kia lên đường cho trãm, Lục Diệc Minh đã đi rồi, bọn họ ở lại trên đời này cũng cô đơn. 'Trẫm là người tốt bụng, đương nhiên không thể để gia đình họ. chia lìa."

Tống Triết kìm lại cơn giận trong lòng, lạnh lùng nói với thị vệ ở bên cạnh.

Đối phương nghe vậy, vội vàng thưa vâng, sau đó quay. người đi ra ngoài.

Trịnh An ở bên kia nhìn thấy cảnh này, ông ta há hốc mồm, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin.

Ông ta thật sự không dám tin vào những gì mà mình nhìn thấy.

Ông ta không ngờ Giang Siêu lại có tài đánh cờ như thế.

Biết đánh đàn thì cũng thôi đi, con mẹ nó đánh cờ giỏi như vậy là sao.

Lúc này, ánh mắt các tài tử giai nhân xung quanh nhìn Giang Siêu đã thay bằng khiếp sợ, đặc biệt là các giai nhân. €ó vị giai nhân nào mà không thích tài tử đâu cơ chứ.

Nhất là tài tử toàn năng như Giang Siêu, huống hồ Giang Siêu không chỉ là tài tử, hắn còn là anh hùng trong lòng toàn bộ người dân Đại Triệu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận