Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

"Công tử, ta không sao, chỉ cần công tử bình an là Tiểu Nhã đã thỏa mãn rồi..."

Tống Tiểu Nhã nhận ra sự khác thường của Giang Siêu, nàng ta vội vàng an ủi.

Nàng ta nhìn sang đám tài tử ở đối diện, ánh mắt hiện ra sát ý lạnh băng, nếu không phải Giang Siêu muốn đi ra khỏi đây thì có khi nàng ta sẽ đi qua giết sạch đám tài tử đó.

Dám làm công tử nhà nàng ta không vui, đúng là điếc không sợ súng!

Vẻ mặt các chiến sĩ tộc Dạ Lang cũng rất lạnh lùng. Nhưng bọn họ nghe lời Giang Siêu.

Bọn họ quay người dẫn theo người nước ngoài Cổ Đặc kia và cõng thi thể của Lục Diệc Minh đi ra ngoài.

"Này... Giang Siêu, ngươi đi làm gì, còn chưa tỷ thí xong mà... ngươi không được đi... ngươi... không được đi..."

Lúc này, Mộ Dung Minh Ý cao giọng hô lên.


Ánh mắt hắn ta tràn đầy căm tức và không cam lòng, các tài tử xung quanh nhìn thấy cảnh này, không hiểu sao họ lại thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ thật sự sợ Giang Siêu sẽ tiếp tục tỉ thí tiếp, thực lực mà Giang Siêu thể hiện ra khiến cho bọn họ không còn tí sức mạnh nào.

Cho dù, bọn họ chỉ ngẫu nhiên nghe nói về phương diện thư họa, với cả phương diện thơ từ ca phú của Giang Siêu chứ chưa được chứng kiến, nhưng bọn họ vẫn hơi sợ.

Lưu Anh bị phế cũng chẳng sao, nhưng mà, cái chết của Lục Diệc Minh lại khiến bọn họ sợ hãi thật sự.

"Mộ Dung Minh Ý, ngươi vẫn không có tiến bộ gì nhỉ, chỉ dựa vào các ngươi mà cũng đòi so tài với huynh ấy ư!

Mở mắt ra mà xem cho rõ thứ mà huynh ấy để lại đi! Đến lúc đó, các ngươi sẽ biết mình có còn cần tỉ thí nữa hay không."

Đúng lúc này, đăng sau truyền đến tiếng giễu cợt và hơi cáu của Tô Yên Nhiên. Sau đó, Tô Yên Nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi về chỗ thư họa mà Giang Siêu vừa ở lúc nãy.

Nàng cầm một tờ giấy lên, mặt trên là một bức tranh sơn thủy, kỹ thuật vẽ trên đó phải dùng đến từ bút pháp hàng tông sư để hình dung.

Bên cạnh bức họa là một bài thơ!

"Đấng hung sinh tằng vân, quyết tí nhập quy điểu. Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu."

Một bài thơ khí thế hào hùng được viết trên đó.

Chỉ nguyên bài thơ này thôi đã có thể làm bài thơ truyền cho đời sau rồi.

Ở đây e là không có bất kỳ ai có thể làm ra được bài thơ này. ở phương diện thơ, không ai có thể thẳng được Giang Siêu rồi.


Còn về họa, thế thì càng khỏi phải nói, cho vị tài tử vẽ tranh kia tự tới xem, hẳn ta cũng tự thấy thẹn vì mình vì kém cỏi!

Hắn ta biết mình thua rồi!

Tuy thủ pháp mà Giang Siêu dùng không phải kiểu như ấn khắc, nhưng hiện tại thủ pháp vẽ này là thứ mà hắn ta theo không kịp.

Còn về thư pháp, Mộ Dung Minh Ý thân là tài tử thư pháp, hẳn ta ngây người nhìn nét chữ rồng bay phượng múa của Giang Siêu, ánh mắt hiện ra vẻ kinh hãi.

Dù hắn ta tự nhận thấy chữ của mình có thể xưng vương ở thời đại này, nhưng đứng trước mặt bức tranh chữ của Giang Siêu, tài năng của hắn ta chẳng khác gì nhi đồng. Nét mặt hắn hiện ra vẻ xấu hổ.

Lúc này, Tô Yên Nhiên nhìn sang một tờ giấy khác ở bên cạnh, Giang Siêu dựa vào tờ giấy trên tay hắn đã thẳng ba đại tài tử thư, họa, thi.

Còn ở trên tờ giấy còn lại, thì đã viết một khúc phổ. Mà khúc phổ này lại là cung, thương, giác, trưng, vũ mà mọi người quen thuộc.

Phía dưới khúc phổ là một bài thơ, phối với khúc phổ viết phía trên, tạo ra một ca khúc hoàn chỉnh.

"Cổn cổn Trường Giang đông thệ thủy, lãng hoa đào tẫn anh hùng.


Thị phi thành bại chuyển đầu không.

Thanh sơn y cựu tại, kỉ độ tịch dương hồng. Bạch phát ngư tiều giang chử thượng, quán khán thu nguyệt xuân phong.

Nhất hồ trọc tửu hỉ tương phùng.

Cổ kim đa thiểu sự, đô phó tiếu đàm trung."

Tô Yên Nhiên không kìm được ngân nga theo khúc phổ, hơi thở hào hùng trong tiếng ngân của nàng truyền ra xung quanh.

Ánh mắt mọi người hiện ra vẻ sửng sốt và khó tin.

Thậm chí trong lòng mọi người còn dâng lên niềm nhiệt huyết hăng hái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận