Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Giang Siêu không biết những chuyện xảy ra ở bên này, hẳn dẫn theo Cổ Đặc, sau đó cho người cõng theo thi thể của Lục Diệc Minh rồi đi về.

Giang Siêu không muốn để Lục Diệc Minh phơi thây nơi đồng không mông quạnh.

Vì đoán chừng không ai dám tới nhặt xác cho hẳn ta nữa, hẳn ta chết đáng thương thế này thật sự làm người ta thổn thức.

Kỳ thực, Giang Siêu không hề muốn lấy mạng hản ta, khổ nỗi Lục Diệc Minh tự tìm đến cái chết. Hắn ta làm như vậy có lẽ là hy vọng hoàng đế sẽ tha cho người hẳn ta quan tâm. Có‎ gì‎ ho𝙩?‎ Chọ𝙩‎ 𝙩hử‎ 𝙩ra𝗇g‎ (‎ 𝗧rU𝓂𝗧ru𝐲‎ e𝗇.VN‎ )

Nhưng mà Lục Diệc Minh đã suy nghĩ quá đơn giản, hẳn ta đã mất tác dụng, cũng không còn có tác dụng gì nữa. Vậy thì đương nhiên người mà hẳn ta quan tâm cũng không sống sót được.

Nếu hẳn ta thằng, có lẽ còn có một tia hy vọng sống, nhưng hắn ta đã thua... kết quả là sẽ thua không còn một manh giáp.


Không ai lại chịu đi đắc tội hoàng đế vì Lục Diệc Minh, Giang Siêu không nhẫn tâm để Lục Diệc Minh phơi thây ngoài bãi hoang.

Cổ Đặc đứng bên cạnh nhìn Giang Siêu với vẻ tò mò, nhất thời hắn ta không biết tại sao Giang Siêu lại mang theo cả thi thể của đối thủ. Hản ta hỏi bằng ngôn ngữ của mình.

"Giang, tại sao ngươi lại mang theo thi thể của người kia, hắn ta muốn hại ngươi cơ mà..."

Giang Siêu nghe vậy, hắn nhìn Cổ Đặc rồi lắc đầu, sau đó hẳn cười nhẹ rồi nói: "Tuy là đối thủ, nhưng cũng là một đối thủ đáng tôn trọng, nếu không phải vì bị người khác uy hiếp, có lẽ hắn cũng không muốn là địch với ta đâu. Hắn ta chết, thật đáng tiếc!"

Nói đến đây, Giang Siêu không thảo luận tiếp về vấn đề này với Cổ Đặc nữa, mà hỏi Cổ Đặc: "Cổ Đặc, ngươi sao vậy, vì sao sau khi đến Hoa Hạ ta, ngươi lại không muốn về nước nữa. Phải rồi, hai nhạc cụ kia là ngươi mang tới nhỉ"

Cổ Đặc nghe vậy, nét mặt hắn ta hiện lên vẻ khổ sở. Ánh mắt hắn ta nhìn Giang Siêu cứ như đang nhìn cây cỏ cứu mạng vậy.

"Giang, ta thấy thân phận với địa vị của ngươi ở Hoa Hạ chắc không thấp nhỉ, mặc dù ta không hiểu các ngươi nói gì, nhưng ta nhìn ra, thân phận địa vị của ngươi ở Hoa Hạ rất cao."

"Kể ra thì ta bị lưu lạc đến đây, quốc gia của ta đã mất rồi, ta tới Hoa Hạ là muốn tìm sự trợ giúp... Ta là hoàng tử duy nhất của đế quốc Trung Frank, dưới sự liên hợp của Đông Frank và Tây Frank, Trung Frank chúng ta đã bị chia cắt, ta tới Hoa Hạ là hy vọng Hoa Hạ có thể xuất binh trợ giúp ta đoạt lại lãnh thổ."

"Chỉ cần có thể trợ giúp ta lấy lại đất nước, ta tình nguyện xưng thần nộp cống phẩm. Giang, ngươi có thể giúp ta không!"


Nói tới đây, Cổ Đặc nhìn Giang Siêu với vẻ mặt khát khao, Giang Siêu đang ngạc nhiên trước những lời mà hẳn ta nói.

Đông tây Frank thôn tính Frank, trong thế giới trước của Giang Siêu cũng từng có đoạn lịch sử này. Đất nước bị thôn tính chính là Italy.

Xem ra tuy Giang Siêu xuyên đến thế giới song song, nhưng rất nhiều phương diện vẫn có sự trùng lặp.

Thậm chí có một số thứ còn xuất hiện trước thời hạn, ví dụ như đàn Piano.

"Nếu ngươi muốn tìm hoàng đế để xin giúp đỡ, ta nghĩ ngươi sẽ phải thất vọng đấy.

Nếu ngươi muốn ta trợ giúp, thì cũng không phải không được, chỉ có điều tạm thời ta không có thời gian.

Nhưng ta đã đồng ý với ngươi thì chắc chẳn sẽ giúp ngươi lấy lại đất nước."


Giang Siêu mỉm cười nói với Cổ Đặc.

Đối với hẳn mà nói thì có Cổ Đặc ở đây, vừa khéo có thể tiến đến Châu Âu sớm hơn.

Nơi đó có đủ loại khoáng sản và vật tư phong phú.

Kể ra, đáng lẽ ra lúc này Hoa Hạ đang vượt trước bọn họ mới phải, chỉ có điều, do ảnh hưởng của những tư tưởng phong kiến sau đó, nhất là sau khi tóc bím vào Hoa Hạ đã khiến cho Hoa Hạ phát triển trì trệ mấy trăm năm.

Sau này, có một dạo để các cường quốc phương Tây bắt nạt, ở thời đại đấy cho dù là Giang Siêu xuyên đến thì cũng bị các cường quốc phương Tây quản chế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận