Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Nếu có thể thống trị phương Tây ở thời kỳ này, thậm chí là nhét hết toàn bộ thế giới vào bản đồ Hoa Hạ, truyền nhân của rồng sẽ chỉ phối toàn bộ thế giới, sẽ không phải chịu ức hiếp của các cường quốc kia nữa.

Cổ Đặc chính là quân cờ tốt nhất của hắn để bày bố phương Tây.

Vả lại, Giang Siêu cũng sẽ truyền ra ngoài kỹ thuật làm thuốc nổ. Thậm chí cả kỹ thuật làm súng thần công cũng truyền ra luôn.

E là chẳng mấy nữa, phương Tây sẽ phải đón nhận sự thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.

Nhưng dù có thay đổi ra sao đi chăng nữa, thì cũng chỉ là chỗ làm việc cho hắn mà thôi.

"Được, mọi chuyện sẽ nghe theo sự sắp xếp của ngươi, dù sao ở đây ta cũng không có nhà để về, số tiền ta mang theo cũng sắp dùng hết rồi. Chỉ cần ngươi tạm thời thu nhận ta là được!"

Cổ Đặc nói với vẻ mặt buồn bã. Giang Siêu mỉm cười vỗ vai hắn ta, an ủi hắn ta một phen.

Cổ Đặc là một bảo. nếu có hẳn ta, thì việc từ từ thâm nhập vào phương Tây sẽ dễ rồi.

Chí ít với danh nghĩa phục quốc của Cổ Đặc, sự phản kháng ở phương Tây sẽ ít đi một chút, sau đó lại tiếp tục âm thầm cho bọn họ tiếp nhận văn hóa Hoa Hạ.

Chỉ cần dùng hình thức xâm lược văn hóa, sau này toàn bộ thế giới sẽ chỉ còn lại nước Hoa Hạ, sau đó sẽ có mấy trăm dân tộc.


An ủi Cổ Đặc xong, đoàn người đi về theo đường cũ, mười mấy hộ vệ đi bên hông, Tống Tiểu Nhã vẫn luôn đi ngay bên cạnh Giang Siêu.

Còn về Cổ Đặc, nàng ta chỉ tò mò nhìn vài cái thôi, người nước ngoài này mũi cao, tóc vàng.

Ngoại trừ việc hẳn ta nói tiếng nước ngoài ra thì cũng không có chỗ nào khác.

Trông hẳn ta còn hơi đáng thương. Hän ta hết lau nước mũi lại lau nước mắt, không biết hắn ta đã nói gì với công tử.

Nếu không phải tên này trông không có uy hiếp gì, thì e là "Tống Tiểu Nhã sẽ không để hắn ta ở gần Giang Siêu.

Cứ thế, mọi người đi vào đường núi, chỗ này là đường đi thông dưới chân núi, Quốc Tử Giám năm trên một ngọn núi nhỏ ở thành Tây.

Đường núi rất rộng, thỉnh thoảng lại có người lên núi xuống núi, những người này phần lớn là tới hóng chuyện, chỉ tiếc là bọn họ đến muộn rồi.

Khi đi đến chỗ văng vẻ, có hai bóng người xuất hiện ở ven đường, bọn họ đi tới đây.

Người đi đầu chính là người đã nhận ánh mắt của Giang Siêu trước đó.


Vào lúc nhìn thấy hắn ta, hộ vệ xung quanh lập tức cảnh giác, Cổ Đặc thì sợ đến nỗi rúc đầu trốn sau lưng Giang Siêu.

Khi Giang Siêu nhìn thấy đối phương, hẳn đưa tay ra ngăn các hộ vệ, hẳn vẫy tay bảo đối phương đến đây, vị cầm đầu nhanh chóng đi tới rồi cung kính quỳ xuống trước mặt Giang Siêu.

“Tiên sinh, sau khi đi theo tên thái giám đó, bọn ta trông thấy bọn họ bắt hai nữ tử một lớn một nhỏ, nữ tử lớn khoảng hơn hai mươi tuổi, người nhỏ chỉ khoảng sáu bảy tuổi."

“Tuy bọn ta đã chạy tới kịp lúc, nhưng người lớn đã bị bọn họ giết, người nhỏ được chúng ta cứu. Người ở ngay đăng kia, ngài xem..."

Giang Siêu nghe vậy, ánh mắt hản dâng lên cỗ tức giận, hắn có nghe nói về việc Lục Diệc Minh có vợ con, con gái hình như năm nay hơn sáu tuổi.

Xem ra đúng như những gì hẳn đoán, hoàng đế phái người bắt cóc vợ con của Lục Diệc Minh, ý đồ khiến cho Lục Diệc Minh dốc sức hơn, bọn họ cũng đưa cả vợ con của Lục. Diệc Minh tới nữa.

Nhưng mà không ngờ cuối cùng Lục Diệc Minh lại thua.

Để diệt khẩu, bọn họ đã giết vợ con của Lục Diệc Minh.

Nếu không phải Giang Siêu phát hiện ra điểm bất thường, cho người ở bộ phận tình báo ra tay.

Phỏng chừng ngay cả con gái của Lục Diệc Minh cũng không cứu về được.

"Dẫn họ tới đây đi!"

Giang Siêu buồn bã nói với thuộc hạ.

Đối phương nghe vậy, gật đầu, một người khác đi nhanh đến chỗ bụi cỏ ven đường rồi vươn tay kéo một người ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận