Sau hai hiệp, hơn một trăm tên áo đen chỉ còn chưa đến hai mươi người còn đứng được.
Trong đó có ít nhất sáu bảy mười tên đã bị giết, cho dù chưa chết, thì cũng gần chết.
Nhìn thấy cảnh này, mấy tên áo đen còn lại quay người tính chạy.
Tiếc là bọn họ vừa quay người đã gặp phải nhóm võ sĩ bất ngờ xông tới ở chân núi.
Trong chớp mắt, gần hai mươi tên áo đen còn lại cơ hồ bị giết sạch.
Cuộc chiến kéo dài chưa đến ba phút đã giải quyết xong.
Giang Siêu hoàn toàn không ra tay và cũng không cần hẳn ra tay.
Cổ Đặc sợ đến nỗi run cầm cập ngơ ngác nhìn nhóm Giang Siêu, ánh mắt hắn ta tràn ngập vẻ khó tin.
Nhưng ngay sau ánh mắt hẳn ta đã bùng lên cỗ nhiệt huyết, nếu binh lực trong tay Giang Siêu đều thiện chiến như. bây giờ, thì chỉ cần Giang Siêu phái cho hẳn ta một nghìn người là hắn ta có thể phục quốc rồi.
"Cháu rể, cháu không sao chứ! May mà bọn ta chưa đến muộn..."
Lúc này, Mộ Dung Địch hùng hổ từ trên núi chạy tới, ông ấy nhìn Giang Siêu với vẻ mặt đầy lo lảng, kiểm tra trái phải trên dưới một lượt.
Giang Siêu nhìn thấy đối phương, mặt hẳn hiện lên vẻ cảm kích.
Tuy đối phương đến cũng không có tác dụng mấy, nhưng có thể chạy đến đây trong thời gian ngản như vậy cũng đủ để chứng minh bọn họ có lòng rồi.
"Cháu không sao, gia gia yên tâm đi..."
Giang Siêu lắc đầu nói với Mộ Dung Địch, trên mặt lại hiện ra vẻ ngại ngùng: "Cháu đã phụ sự ủy thác của gia gia, cháu hổ thẹn lắm..."
Mộ Dung Địch hy vọng Giang Siêu đập tan thói kiêu ngạo. của Mộ Dung Minh Ý, nhưng cuối cùng Giang Siêu lại bỏ đi giữa chừng.
Chưa hoàn thành hứa hẹn với Mộ Dung Địch.
"Không sao, hình như thăng nhóc kia cũng chịu đả kích rồi, cháu đừng nghĩ nhiều nữa.
Chí ít, biểu hiện của cháu ngày hôm nay đã cho tiểu tử đó biết, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người hỏi hơn!"
Ông lão lắc đầu với Giang Siêu, nói đến đây, khuôn mặt ông ấy hiện ra nét đắc ý và kiêu ngạo, ông ấy nói: "Kể ra, hôm nay cháu đã làm đại ca ông lộ mặt rồi đấy."
"Ai cũng biết cháu là con rể của nhà Mộ Dung ta, bây giờ mấy lão già kia ai nấy cũng hâm mộ chết đi được, bọn họ đang đấm ngực dậm chân kêu hối hận kia kìa, sớm biết thế này, sao lúc đầu không cho con gái nhà mình kết đám hỏi với cháu đi!"
Nói xong, mặt ông lão tỏa sáng.
Vẻ tự đắc kia làm Giang Siêu phì cười.
Đúng lúc này, Mộ Dung Phong đi tới, đi sau ông ta là ba tên áo đen đang bị áp giải. Một người trong đó hình như là nữ.
"Phụ thân, đã bắt được người rồi ạ, điều khiển thuộc hạ ra tay với tiểu Siêu, chắc chính là bọn họ!" Mộ Dung Phong cho. người áp giải ba tên áo đen đi lên, sau đó ông ta cho người gỡ khăn che mặt của ba tên áo đen này xuống.
Một người trung niên, trông khá là nho nhã, giống kiểu nhân vật tham mưu.
Hai người một nam một nữ còn lại thì là thanh niên.
Người nữ rất xinh, trông vừa có chút dịu dàng lại vừa có chút rắn rỏi khí khái.
Giang Siêu nhìn nàng ra, hắn ngẫm nghĩ, hắn đã biết hai nam nữ này là ai rồi.
Bọn họ là tam hoàng tử và đại công chúa không được yêu thích của tộc Khiết Đan.
"Muốn giết cứ giết, cần gì phải sỉ nhục bọn ta... Đại công chúa Gia Luật Vân Yến nhìn thẳng vào Giang Siêu, ánh mắt hiện ra vẻ tức giận.
"Sỉ nhục ngươi ư! Bản công đã làm việc gì sỉ nhục ngươi chưa?"
Giang Siêu nghe vậy, hẳn nhìn Gia Luật Vân Yến với vẻ trêu tức, hắn nói một câu đã làm cho Gia Luật Vân Yến nghẹn họng.
Giang Siêu cũng không nói sai, hắn sỉ nhục đối phương lúc nào chứ! Hai người vừa mới gặp mặt mà.
Gia Luật Vân Yến nói ra câu này chẳng qua là nói theo bản năng thôi, nàng ta không hề muốn chịu nhục.
Nhưng trong lòng nàng ta tràn ngập sự không cam lòng.
Nàng ta vốn nghĩ, giết một tên Giang Siêu là chuyện rất đơn giản, từ sau khi biết Giang Siêu chỉ dẫn theo mười mấy người lên núi, nàng ta đã điều động một tiểu đội một trăm người.
Nhưng nào ngờ, vừa giáp mặt một trận, người của nàng †a cơ hồ tử thương gần hết, còn chưa đợi bọn họ bỏ đi, thì đã bị quân đội riêng nhà Mộ Dung bắt lại rồi.