Nhưng người đi trước chắc chăn sẽ có ưu thế.
Dù sao, thành tích mọi người làm ra cũng không khác nhau là mấy, xét về năng lực cũng kém không nhiều.
Nếu như người nào làm trước thì sẽ có ưu thế của người đi đầu.
Với điều kiện tương đương nhau, chắc chăn là người làm đầu tiên sẽ có thể để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho mọi người.
Như vậy cũng có thể thêm rất nhiều điểm cộng cho chính mình.
Diệp Thanh Ảnh không hiểu tại sao hai thúc thúc này của nàng lại hào phóng như vậy.
Hơn nữa, vì nàng có hợp tác với Giang Siêu, lợi ích mang đến cho cửa hàng Đại Đông là không để đo đếm được.
Nếu như nàng đi đầu, trận này hai thúc thúc chắc chăn sẽ phải thua.
Dù không biết bọn họ đang tính toán chuyện gì, nhưng Diệp Thanh Ảnh cũng không do dự, nàng gật đầu nhẹ với nha hoàn ở sau lưng.
Nàng quay người để nha hoàn chuyển sổ sách lên.
Thể hiện năng lực, đương nhiên phải có vât thật, mà sổ sách mới là chứng cứ thực mạnh mẽ nhất.
Nha hoàn gật đầu nhẹ, đi từ bên cạnh mang lên cuốn sổ sách mà nàng đã chuẩn bị sẵn.
Trên đài, một đám tộc lão tra xét sổ sách với nhau, ở bên khác, quan viên giám sát cũng chỉ ngồi im, không tham gia vào.
Hắn ta chỉ đến để làm chứng, người giải quyết dứt khoát sau cùng mà thôi, không có tư cách xem sổ sách của gia tộc nhà người ta.
Trên đài, một đám tộc lão nhìn thấy sổ sách, ngay lập tức cau màu, vẻ mặt giận dữ.
Có người thậm chí còn tức đến mức dựng râu trừng mắt, mở miệng tức giận nói:
“Diệp Thanh Ảnh, ngươi giỏi thật đấy, nhiều năm như vậy làm cửa hàng Đại Đông thua lỗ nhiều như vậy, thậm chí còn có chỗ sổ sách không khớp, với năng lực này của ngươi, sao có thể thành gia chủ được.”
“Đúng đấy, khả năng này của ngươi có xứng với bao công cha ngươi đã bồi dưỡng ngươi không!?
Có xứng đáng với sự bồi dưỡng của Diệp gia với ngươi không. Để ngươi làm gia chủ, chỉ sợ không mấy năm Diệp gia đã suy tàn rồi.”
“Hừ... Thật sự là làm người ta thất vọng. Lão phu thật sự không nghĩ đến, ngươi còn có mặt mũi mà đưa sổ sách này ra.:
Mấy tên tộc lão răn dạy Diệp Thanh Ảnh, cách nói năng rất không tốt, những tộc lão này đứng về phái Diệp Đông Thành và Diệp Đông Thanh.
Bọn họ rõ ràng là muốn nhân cơ hội này để làm hình tượng của Diệp Thanh Ảnh trong mắt mọi người sụp đổ.
Bọn họ vừa nói xong, một đám người Diệp gia xung quanh đều rất kinh ngạc, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tất cả đều bàn luận xôn xao.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Diệp Thanh Ảnh đều rất kì lạ, thậm chí trong đó còn có rất nhiều ánh mắt trào phúng khinh thường.
Diệp Đông Thành và Diệp Đông Thanh ngồi đối diện đắc ý nhìn Diệp Thanh Ảnh, vẻ mặt đầy sự trêu tức.
Diệp Thanh Ảnh nghe vậy, sắc mặt ngỡ ngàng, sổ sách mà nàng đưa lên sao qua đôi mắt già nua của mấy tộc lão kia lại thành thua lỗ rồi, còn nói nàng làm Diệp gia suy tàn.
Làm sao có khả năng! Chỉ trong thời gian gần một năm, tất cả những gì nàng làm gần như đã khiến cho sức mạnh của cửa hàng Đại Đông tăng lên gấp đôi.
Sao đến tay những tộc lão này lại thành thua lỗ rồi.
Nàng không thể tin được, vội vàng đi tới, cầm sổ sách trên bàn lên xem.
Khi thấy sổ sách viết bên trên đầy thua lỗ, còn có rất nhiều lỗi sai, nàng cũng hiểu ngay, sổ sách của nàng đã bị người ta thay đổi rồi.
Tiểu Thúy ở bên cạnh cũng rất khiếp sợ đi theo, nhìn thấy sổ sách nàng ta đã nộp lên, không thể tin nổi.
“Tiểu thư, sổ sách này đã bị người đổi rồi, rõ ràng có người muốn hại tiểu thư!” Tiểu Thúy vội vàng nói.
Chỉ là, lời nàng ta nói ra không có tộc lão nào tin tưởng, mọi người chỉ lạnh lùng nhìn về phái Diệp Thanh Ảnh, trong mắt tràn đầy thất vọng.