Quan viên của Giám Lý Tự mới nói đến đó, Giang Siêu đã đi tới, nhấc hắn ta lên khỏi chỗ ngồi.
Sau khi hắn ta ngã mạnh xuống đất, Giang Siêu còn không quên đá hắn ta vài phát.
Quan viên đó bị đá thì kêu rên, ánh mắt đầy đau đớn.
Hắn ta hoảng sợ nhìn Giang Siêu, nhất thời không hiểu vì sao hắn lại dám đánh mình.
Mặc dù Giang Siêu là quốc công, nhưng dù sao quốc công cũng cần quan tâm đến hình tượng, thế nào cũng phải thể hiện phẩm hạnh của quốc công.
Mình nói lý với quốc công, chắc sẽ không có chuyện gì.
Hơn nữa, mình có Trịnh An chống lưng, đánh chó phải ngó mặt chủ, Trịnh An cũng là quốc công, chó của ông ta cũng không dễ đánh.
Nhưng hắn ta không ngờ, Giang Siêu lại không làm như hắn ta nghĩ.
Ngươi muốn ngang ngược với lão tử, lão tử càng ngang ngược hơn.
Ngươi đã vô lý, lão tử nói lý gì với ngươi chứt
Đám người Diệp gia vốn cũng không muốn nói lý với Diệp Thanh Ảnh, Giang Siêu nói lí gì với họ, đã nể mặt rồi, giờ đến lúc hắn nổi đóa.
Lão tử đã muốn nói lý với các ngươi, nhưng các ngươi lại không muốn nói lý với lão tử.
Thế thì ta làm gì được chứ, đương nhiên là đánh rồi! Không phục hả? Lão tử đánh cho các ngươi phục luôn.
Còn không phục nữa, lão tử lấy mạng các ngươi!
"Sao? Còn muốn tố cáo à? Hay ta cho ngươi thêm mấy lí do nhé? Đánh mệnh quan triều đình, tội này cũng được lắm nhỉ!"
Giang Siêu giễu cợt nhìn quan viên đó, lại đạp thêm mấy cía nữa.
Quan viên đó bị đạp cho sưng mặt, trong mắt chỉ còn lại sợ hãi. Vừa rồi hắn ta còn cảm thấy mình là chó của Trịnh An, Giang Siêu không dám làm gì mình, giờ hắn ta không nghĩ như vậy nữa.
Hắn ta chỉ hối hận sao mình lại ngu ngốc đi chọc tên điên này, hắn giết người không chớp mắt đấy.
Xác đám cấm vệ cổng thành còn chưa rữa, hắn ta lại đi tìm chỗ chết mà muốn nói lí với người điên này.
Hơn nữa, hắn †a cũng đâu có nói lí, là làm càn, không coi người ta ra gì.
Hắn ta... Chính là một con sâu đáng thương!
Giang Siêu là ai chứ, người ta là quốc công, đánh ngươi thì đã sao?
Có lẽ hắn giết ngươi, hoàn đế cũng không dám nói gì.
Người ta tùy tiện tìm một lý do là có thể khiến ngươi bó tay rồi, dù sao thì bây giờ hoàng đế cũng phải nhìn sắc mặt Giang Siêu để làm việc đó, không dám giết hắn mà cũng không dám động đến hắn!
"Công gia tha mạng, tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân không dám nữa..."
Quan viên kia bị đánh thì kêu gào, vội vàng xin tha.
Bây giờ mà còn ngang ngược nữa, có lẽ hắn ta sẽ bị đánh chết.
Hắn ta biết hôm nay mình không hoàn thành được nhiệm vụ của Trịnh An nữa rồi.
Chuyện Diệp Thanh Ảnh làm gia chủ Diệp gia đã được quyết định rồi, dù hắn ta có không cam lòng thì cũng chỉ có thể nhượng bộ.
"Nói sớm không phải tốt rồi sao, nếu không có xương có thịt, thật không biết sao các ngươi lại hạ tiện như thết Haizzz..."
Giang Siêu lắc đầu, giọng nói kèm theo tiếng thở dài.
Hắn nói như thế, suýt chút nữa đã khiến tên quan viên đó và đám tộc lão Diệp gia tức chết.
Bất đắc dĩ, họ chỉ đánh nghiên răng nuốt ngụm máu lại.
Sau đó, chuyện đơn giản hơn nhiều, đám tộc lão cùng nhau ký vào thư đồng ý, bổ nhiệm Diệp Thanh Ảnh làm gia chủ, sau đó là con dấu của quan viên.
Quá trình đã xong, Diệp Thanh Ảnh trở thành gia chủ Diệp gia.
Có điều, đám tộc lão và tên quan viên kia đều tỏ vẻ giễu cợt.
Dù hôm nay Giang Siêu đã giải quyết xong chuyện này, nhưng chỉ cần họ muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể đá Diệp Thanh Ảnh ra khỏi vị trí đó.