Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Giang Siêu cười với họ.

Đồng thời, hắn chỉ huy ba mươi hộ vệ dưới trướng ở chỗ kia lắp ráp khinh khí cầu và máy bay trực thăng.

Tất cả các trang bị chiến đấu đều bắt đầu được chuẩn bị.

Đến lúc đó, hắn sẽ khiến cho Trịnh An và hoàng đế hối hận cũng không kịp.

Giang Siêu vốn không muốn làm như thế này, nhưng hắn buộc phải làm như vậy!

"Gia gia, bá phụ... Kinh Đô không phải nơi để ở lại lâu dài, nếu được, mọi người... chuẩn bị xuống phía nam đi, đến Ninh Châu phủ... nếu có người thân thiết thì cứ cho bọn họ đi cùng mọi người luôn!"

Giang Siêu nói với Mộ Dung Địch và Mộ Dung Phong.

Hai người nghe vậy, bọn họ rất ngạc nhiên, bọn họ không biết tin tốt mà Giang Siêu bảo là cái gì, Giang Siêu đi rồi còn có thể có tin tốt sao!

Cho dù sắc phong thành công, cũng không được tính là tin tốt mấy, Giang Siêu vốn đã được tính là Quốc công rồi.

Còn chuyện đi xuống phía nam, thật ra bọn họ đã có ý định này từ lâu rồi, từ khi Giang Siêu trở thành cái gai trong mắt hoàng đế, ở Kinh Thành này Mộ Dung gia bọn họ cũng coi như đã năm trong tâm nguy hiểm.

Nếu không phải nhà bọn họ nắm giữ ba nghìn Cấm vệ quân, rồi lại có quan hệ thân thiết với mấy nhà khác, mấy nhà khác cũng kiểm soát mấy nghìn Cấm vệ quân, thì đoán chừng hoàng đế đã lôi họ ra khai đao từ lâu rồi.


Bây giờ không khai đao, đó là bởi vì hoàng đế không dám tùy tiện khai đao, một khi khai đao với Mộ Dung gia, e là mấy nhà khác sẽ tạo phản theo luôn.

Thậm chí có khi còn diệt luôn tên hoàng đế này.

Cho dù trên tay hoàng đế còn nắm thực quyền điều khiển năm nghìn Cấm vệ quân, nhưng thế thì sao!

Quân của mấy nhà khác cộng lại không chỉ mấy nghìn đâu, là mấy vạn quân đấy!

"Bọn ta biết rồi, cháu phải cẩn thận đấy, cháu nhất định phải trở về, nếu không chúng ta không biết ăn nói thế nào với Chỉ Tình đâu! Cũng không thể ăn nói với thằng nhóc thối kia nữa!"

Mộ Dung Địch gật đầu, ánh mắt vẫn đầy lo lắng.

Cuối cùng, Giang Siêu lại phải bày tỏ một trận nữa là mình không sao, mới tiễn bọn họ về được.

Khi Giang Siêu tiễn người đi, có người tới thăm.

Người tới chính là Tô Yên Nhiên, đệ nhất tài nữ Kinh Thành dự định tỉ thí với Giang Siêu trong trận tỉ thí ở Quốc Tử Giám trước đó.

Nàng ta nhìn Giang Siêu rồi đỏ mặt, nhưng mắt nàng ta vẫn nhìn thẳng vào Giang Siêu, trong mắt hiện lên sự nhiệt tình.

Nghe nói nàng ta tới nên Mộ Dung Minh Ý cũng tới theo, người mà Mộ Dung Minh Ý thầm mến chính là Tô Yên Nhiên, tiếc là Tô Yên Nhiên chưa bao giờ để hắn ta vào mắt.


Thậm chí còn hơi coi thường hắn ta. Tô Yên Nhiên cảm thấy Mộ Dung Minh Ý ngoại trừ có một chút tài viết văn ra thì chẳng khác gì những tên công tử ăn chơi trác táng khác.

Cùng lắm là hắn ta không có thói hư tật xấu.

Nhưng Tô Yên Nhiên chí lớn, nàng ta chê người nam nhân chậm chạp nhu nhược như này.

Mộ Dung Minh Ý càng thể hiện thiết tha, Tô Yên Nhiên càng thấy phiền.

"Mộ Dung công tử, ta và Giang công gia có việc cần bàn, ngươi... tránh mặt một lát đi!"

Nhìn thấy Mộ Dung Minh Ý đi theo, Tô Yên Nhiên vẫn duy trì nụ cười, khách khí nói với hắn ta.

Mộ Dung Minh Ý nghe vậy, hắn ta nhìn Giang Siêu với ánh mắt hơi giận dữ, đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Giang Siêu, ánh mắt hắn ta hiện lên nét thất bại. Hắn ta thở dài rồi quay người đi ra ngoài.

Hắn ta biết mình đã thua Giang Siêu từ lâu rồi, thua một cách triệt để.

Hắn ta đã mất đi hùng tâm tráng trí từ sớm rồi.

Nhìn vẻ cô đơn của Mộ Dung Minh Ý, Tô Yên Nhiên thở dài, lắc đầu.

Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình!

Nàng ta cũng tỏ vẻ bất lực!

Tình cảm không thể bố thí được.

Giang Siêu nhìn theo bóng lưng của Mộ Dung Minh Ý, rồi lại nhìn Tô Yên Nhiên, hắn cảm khái nói: "Hoa rơi hữu ý theo dòng nước, nước chảy vô tình mến hoa rơi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận