Tống Triết và Trịnh An ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, trên mặt hiện ra vẻ mừng rỡ, lần này Giang Siêu chết chắc rồi, kế tiếp chính là xem làm thế nào để đổ tội danh lên đầu đối thủ của mình.
Thậm chí Tống Triết đã nghĩ đến việc bắt luôn Trịnh An lại, cắt đứt hậu họa luôn.
Còn Trịnh An thì đang nghĩ hay là mình giết luôn Tống Triết, sau đó đổ tội cho Giang Siêu, như thế thì ông ta có thể làm ngư ông đắc lợi.
Ngay khi mỗi người đều đang nghĩ về những ý đồ xấu của mình, thì thấy Giang Siêu đứng yên ở kia, đợi lão thái giám đó xông về phía hẳn.
Mà vào khoảnh khắc lão thái giám kia xông đến trước mặt Giang Siêu, chỉ thấy Giang Siêu nhấc tay cầm một vật thể kỳ lạ. Hắn chữa vật đó về phía lão thái giám.
Trong ánh mắt kinh ngạc và không hiểu gì của lão thái giám, đoành....
Một tiếng nổ to vang lên, một ánh lửa xuất hiện trên cái đồ trên tay Giang Siêu.
Ánh lửa phát ra từ cái nòng dài kia, vào khoảnh khắc ánh lửa tóe ra, một tiếng phập vào da vang lên.
Tiếp đó chính là dịch não bay tung tóe, đầu của lão thái giám kia bị một cỗ lực lượng vô hình đánh vào.
Năng lượng cường đại làm ông ta nổ mặt.
Sau khi cơ thể lao về phía trước của ông ta bị Giang Siêu dễ dàng tránh được, thì năm thẳng dưới đất, cơ thể vẫn còn đang co giật.
Tựa như không cam tâm với cái chết của mình.
Xung quanh im lặng như tờ, tất cả mọi người nhìn Giang Siêu với vẻ kinh hãi, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin, mọi người cho rằng mình nhìn nhầm rồi.
Giang Siêu lại giết chết được lão thái giám đã ở cảnh giới hóa cảnh băng cái vũ khí không biết tên trên tay hắn.
Uy lực của loại vũ khí này khiến cho mọi người trợn tròn mắt.
Người iết là cường giả cấp tông sư đấy, tất cả mọi người ở đây mà ở trên tay lão thái giám kia thì không khác gì con kiến hôi, muốn bóp chết lúc nào cũng được.
Nhưng sự tồn tại như thế lại bị Giang Siêu giết trong cái nhấc tay. Mọi người tưởng mình nhìn nhầm rồi cơ.
Đúng vào lúc mọi người đang ngẩn người, Giang Siêu chĩa đồ trên tay về phía đám Tống Triết và Trịnh An ở trên đài cao.
Tống Triết và Trịnh An vốn đang chuẩn bị yên lặng chuồn đi, lập tức bị dọa cho đứng yên tại chỗ, bọn họ sợ hãi nhìn Giang Siêu.
Lúc này, mười mấy hộ vệ ở dưới đài cũng đi lên đài cao, bọn họ canh ở hai bên trái phải của Giang Siêu.
"Giang Siêu, ngươi thật to gan, dám giết tổng quản của
trãm. Ngươi đã biết tội của ngươi chưa!"
Lúc này, Tống Triết tỉnh táo lại, nghiêm nghị nói với Giang Siêu.
"Người đâu, bắt kẻ không vua không cha có ý đồ mưu phản này lại!"
Tống Triết quát xong, các Cấm vệ quân bên ngoài Khâm Thiên Giám xông hết vào quảng trường.
Bọn họ vây Giang Siêu lại.
Cùng lúc đó, từ phía sau, gần trắm Cấm vệ quân xông ra.
Bọn họ hùng hổ đánh về phía Giang Siêu, cứ như thể muốn bắt Giang Siêu lại hoặc là giết ngay tại chỗ vậy.
Còn hoàng đế và Trịnh An thì định nhân lúc hỗn loạn trốn xuống dưới đài, nhưng ngay khi bọn họ cất bước, đồ trên tay Giang Siêu phát ra tiếng bắn.
Đoàng... hoàng đế trúng đạn trên chân, cơ thể lập tức tê liệt ngã xuống đất, ông ta đau đến nỗi kêu la thảm thiết.
”A... chân của trãm..."
Lúc này, ông ta làm gì còn dáng vẻ của thiên tử, bộ dạng thê thảm đó trông còn không bằng con chó.
Trịnh An ở bên kia cũng bị Giang Siêu bắn trúng chân, ông †a ngã luôn xuống đất, ông ta đau đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, rồi cũng kêu lên từng hồi.
Địa vị càng cao, bị thương một cái là không khác gì con chó.
Nhất là những tên thân kiêu thịt quý như hoàng đế và Trịnh An, gặp bất lợi một tí là đã sợ xanh mặt rồi.
"Ngoan ngoãn ở yên đấy đừng nhúc nhích, nếu không, lần sau nơi bắn đến sẽ không phải là chân nữa đâu, người không liên quan, cút hết cho ta." Giang Siêu lạnh lùng nói.