Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Sự sỉ nhục này vô cùng nhục nhã, cơn giận trong lòng ông †a lúc này đã lên tới đỉnh điểm.

"Giang Siêu, trầm muốn ngươi chết không được tử tế, chết không được tử tế... Ngươi chờ đó cho trắm." Tống Triết vẫn không tỉnh ngộ ra răng mình đã rơi vào tay Giang Siêu.

Ông ta cho rằng Giang Siêu sẽ không dám giết mình, cùng lắm chỉ là làm nhục mà thôi, dù sao ông ta cũng là hoàng đế, giết hoàng đế sẽ phải chịu tội phản nghịch.

Nhưng đúng vào lúc Tống Triết cảm thấy Giang Siêu không dám giết mình thì lại thấy Giang Siêu cầm một thanh đao từ trên tay hộ vệ bên cạnh. Hăn kề đao lên cổ ông ta, ước lượng.

Con đao sáng chói đó khiến Tống Triết cảm thấy lạnh hết sống lưng, sự kiêu ngạo vừa biến mất ngay lập tức. Ông ta vội vàng nói với Giang Siêu:

"Giang ái khanh, có gì thì từ từ nói, trẫm chỉ đùa với ngươi thôi, Giang ái khanh là cánh tay đắc lực của trẫm... trẫm...".

Vừa rồi ông ta còn cho Giang Siêu lựa chọn, giờ đã tôn Giang Siêu thành cánh tay đắc lực của mình, thật là phát huy mấy chữ “không biết xấu hổ” đến mức tận cùng.

Tiếc là ông ta chỉ có cơ hội nói đến đó mà thôi, thanh đao của Giang Siêu đã hạ xuống.

Trong ánh mät sợ hãi của Tống Triết, thanh đao lập tức chém đứt đầu ông ta.


Ánh mắt Tống Triết có không cam lòng và không tin nổi.

Ông ta vẫn không thể nào ngờ được Giang Siêu lại chém đầu mình dứt khoát như vậy.

Giang Siêu không sợ bị buộc tội phản loạn sao?

Là tội phản loạn đấy.

Từ xưa đến nay, giết hoàng đế là điều cấm ky, đặc biệt là khi triều đại chưa đi đến bước sụp đổ.

Giết hoàng đế chính là mưu phản. Không chỉ Tống Triết không tin, mà toàn bộ cấm vệ quân có mặt tại đó cũng không tin nổi, ai nấy đều ngơ ngác nhìn Giang Siêu.

Mọi người cho rằng mình nhìn nhầm rồi.

Hoàng đế Đại Triệu cứ thế băng hà, còn là do ông ta tự tìm đến đường chết nữa.


Đám đại thần còn chưa kịp phản ứng lại thì ông ta đã bị chém đầu rồi!

Tô Văn và Tô Yên Nhiên cách đó không xa nhìn Giang Siêu đầy kinh ngạc, một lúc lâu cũng không hồi thần nổi. Bọn họ cũng không thể tưởng tượng được, cuối cùng Giang Siêu lại giết Tống Triết.

Bọn họ vốn tưởng Giang Siêu không dám giết Tống Triết, cũng không dám động vào ông ta, dù sao đây cũng là tội phản loạn.

Nhưng cũng chính Tống Triết đã buộc Giang Siêu phải giết ông ta.

Nếu Tống Triết không ép Giang Siêu hết lần này đến lần khác, không tự chui đầu vào lưới thì có lẽ đã không chết thảm ở đây.

Các vị đại thần không giấu nổi sự khiếp sợ, Mộ Dung Địch và các vị quốc công đều trợn tròn mắt.

Bọn họ cứ nghĩ cùng lắm thì Giang Siêu cũng chỉ dạy cho hoàng đế một bài học thôi, đánh bảng hay đánh mông gì đó, ai ngờ Giang Siêu lại quyết đoán như vậy, không cần nhiều lời, chỉ nói với Tống Triết duy nhất một câu rồi kết liễu ông ta!

Thế này thì...

Trịnh An ở bên cạnh hoảng sợ nhìn Giang Siêu, trong lòng dâng lên cảm giác tuyệt vọng và hối hận, ông ta không ngờ. kết quả sẽ thế này.

Ông ta cho rằng Giang Siêu bị áp chế, bị kẹt trong mọi việc mới đúng, dù có bị họ ức hiếp thì cũng chỉ có thể chịu đựng thôi. Nếu không thì ông ta và Tống Triết cũng không dám lớn lối như thế.

Nhưng ông ta không thể nào ngờ, Giang Siêu lại tàn nhãn đến thế, cũng không ngờ hắn lại quả quyết đến thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận