Những nhà nho này Giang Siêu giao cho Tô Yên Nhiên, ở phương diện hóa học và vật lý, bên Giang Siêu vẫn thiếu quá nhiều người mới.
Giang Siêu chuẩn bị nhân cơ hội này để bồi dưỡng thêm một nhóm nữa.
Tô Yên Nhiên không hổ danh là tài nữ, dưới sự chỉ dạy của Giang Siêu, kiến thức vật lý và hóa học của nàng được nắm vững rất nhanh.
Đối với việc này, Tô Văn gọi là tìm hiểu lại nguồn gốc.
Tô Yên Nhiên thật sự là mê đắm, nàng gần như toàn tâm toàn ý nhảy vào phía này.
Chỉ là đôi khi, thái độ nhiệt tình lúc nàng nhìn thấy Giang Siêu lại làm Giang Siêu hơi không chịu nổi.
Khi Giang Siêu đưa con gái đi tới văn phòng cao tầng của Bộ nông nghiệp cũng đúng lúc gặp được Đông Ly Thải đang từ tòa nhà cao tầng đi xuống, nàng vui mừng chạy đến.
“Giang đại ca, huynh đến rồi sao!”
Nàng ngạc nhiên nói, đồng thời vội vàng muốn chạy đến ôm hai cục thịt trên tay. của Giang Siêu.
“Đưa bảo bảo cho ta, ta cũng muốn ôm bảo bảo..”
Đông Ly Thải vừa nói vừa chạy đến ôm người.
Giang Siêu thấy cảnh này cũng hơi kinh ngạc, nhưng cũng không thay đổi được Đông Ly Thải, chỉ đành cẩn thận đưa hai đứa bé cho Đông Ly Thải.
Hai đứa bé nhìn thấy Đông Ly Thải, vui vẻ cười. Hai đứa há mồm đi ngoạm mặt của Đông Ly Thải. Hai đứa bé trong nháy mắt đã ngoạm mặt Đông Ly Thải đến mức toàn là nước bọt.
Đông Ly Thải bị ngoạm mà miệng cười khanh khách không ngừng, mắt đầy sự cưng chiều.
Tiểu Thần và Tiểu Hi đã một tuổi ba tháng rồi, cũng không hề nhẹ cân, ôm một lúc, trán của Đông Ly Thải đã ứa ra mồ hôi.
Giang Siêu thấy vậy, bật cười đón lại con trai và con gái, đối với người tập võ như hẳn, hai đứa nhỏ này cũng quá nhẹ rồi.
Nhưng dù sao Đông Ly Thải cũng là con gái, sức khỏe kém, sức lực yếu.
“Đúng rồi, Giang đại ca, khu vực thí nghiệm ruộng trong nhà kính của chúng ta đã thành công, huynh có muốn đến xem qua một chút không, rau xanh trái mùa cũng không ít đâu.”
Lúc này, Đông Ly Thải nhìn về phía Giang Siêu mà nói, vẻ mặt nàng cũng để lộ sự kiêu ngạo và vui mừng.
Giang Siêu nghe thấy vậy, mỉm cười lắc đầu. Hắn lại nhìn con gái trong ngực nói.
“Hôm nay không có thời gian, chờ ngày mai đi.
Thải Nhi, muội bận thì cứ đi xử lý trước đi. Ta phải qua Bộ Giáo dục nhìn xem đã.”
Đông Ly Thải nghe thấy vậy, mặt rất thất vọng.
Tuy nhiên, dù nàng rất muốn có thể cùng chia sẻ niềm vui và sự thành công với Giang Siêu nhưng nàng cũng biết Giang Siêu bận như thế nào.
Dù nàng rất thất vọng, nhưng cũng chỉ có thể lên tiếng đồng ý.
Dù thế nào, nàng cũng không vội vàng trong chốc lát, hơn nữa, tạm thời tâm tư của nàng đều đặt ở chỗ kỹ thuật nông nghiệp thực tế và nghiên cứu thôi.
Chờ kỹ thuật trồng rau trong nhà kính thành công, nàng còn phải đi những trấn và thôn khác để thực hiện phổ biến.
Nàng bận đến mức không có thời gian nói thêm gì với Giang Siêu nữa.
Thời gian bận rộn mới là thời gian nàng vui vẻ nhất.