Giang Siêu trong chốc lát cũng không biết nên đáp trả thế nào với Tô Yên Nhiên.
Nếu như cưới Tô Yên Nhiên, với hắn mà nói cũng được xem là một chuyện tốt.
Ít nhất thì có một tầng quan hệ này với Tô Yên Nhiên, Tô Văn nhất định sẽ tận tâm tận lực mà làm việc thay cho hắn, thậm chí là tất cả các văn nhân trong thiên hạ cũng sẽ góp sức.
Những người vì thanh danh của Tô Văn cũng sẽ từ từ mà tới.
Nhưng mà, nếu mà làm như vậy thì quan hệ giữa hắn và Tô Yên Nhiên sẽ trộn lẫn cả lợi ích trao đổi nữa.
Nhưng nếu Giang Siêu cự tuyệt, không chỉ làm Tô Yên Nhiên đau lòng.
Thậm chí Tô Văn còn có khả năng mang theo người rời đi.
Cho dù là bọn họ không rời đi, thì quan hệ giữa hắn và bọn họ sẽ xuất hiện vết rạn.
Cau mày, Giang Siêu chỉ có thể về trước rồi tính, chuyện này phải nói trước một câu với Tô Miên Miên và Đông Ly Nguyệt, nhất là Tô Miên Miên!
Không biết từ lúc nào Giang Siêu đã rời khỏi nơi này, lúc hắn đi đến một chỗ hẻo lánh thì bỗng dưng nhíu mày, quay đầu nhìn về một nơi, lạnh lùng nói:
“Đi theo lâu như vậy, không mệt sao! Bằng không thì đi ra hít thở không khí đi...”
Giọng nói của hắn lạnh lùng vô cùng, sát ý vô hình bắn ra.
“Ha ha, đệ đệ bạc tình thật nha, mới không gặp bao lâu mà lại có thái độ như vậy với tỷ tỷ, thật làm tỷ tỷ đau lòng mà, ngươi làm phí hoài mất tình cảm của tỷ tỷ dành cho ngươi phải từ nơi xa xôi mấy ngàn dặm lặn lội tới tìm ngươi.”
Sau tiếng cười khẽ thanh thúy của nữ tử vang lên, một nữ tử xuất hiện ở phía bên phải.
Ánh mắt nàng sáng rực nhìn về phía Giang Siêu, trên môi treo nụ cười nhạt khiến nàng thoạt nhìn thực mê người.
Dáng người thành thục lại quyến rũ kia làm Giang Siêu nhìn mà thấy cả người máu nóng sục sôi. Cho đến khi nhìn rõ khuôn mặt của người tới, đáy lòng Giang Siêu kinh ngạc, như là có chút không thể tưởng tượng được, bản thân sẽ ở nơi này gặp được nàng ta.
“Lạc tỷ tỷ... Sao tỷ lại đến đây?” Giang Siêu hơi mỉm cười với nữ tử trước mắt nói.
“Sao hả? Chẳng lẽ ta không thể tới sao! Ngươi thật sự là nhãn tâm khi tống chúng ta tới đất Thục, cũng cũng không viết lấy nổi một bức thư, đáng thương nha đầu Nguyệt Nhi kia ngày ngày đêm đêm nhớ mong ngươi. Ngươi......”
Nữ tử oán trách nhìn thẳng mắt Giang Siêu, trong Giọng nói mang theo oán hận, nói tới đây, nàng ta nhìn về phía hai tay Giang Siêu dắt một đôi nam hài nữ hài, đôi mắt hơi sáng, nàng ta lộ ra một tia phức tạp.
“Đây là con của ngươi? Thật là đáng yêu, nom cũng giống ngươi ghê, đều giống ngươi...
Nữ tử đi đến gần đó, duõi tay vỗ nhẹ mặt hai đứa nhỏ.
“Muốn... Muốn ăn... Hai đứa nhỏ nhìn thấy ngực của nữ tử to lớn đẫy đà, lập tức xoay người xông lên, duỗi tay đòi nữ tử ôm.
Thấy hai đứa nhỏ nhìn chằm chăm vào ngực của mình, mặt nữ tử lập tức đỏ bừng, dung mạo khuynh quốc khuynh thành kia trong phút chốc lộ ra vẻ mỹ lệ khiến người nhìn phải hoa mắt chóng mặt.
Tuy nàng ta gần ba mươi tuổi, nhưng vẫn là hoàng hoa khuê nữ, hành động của hai đứa nhỏ kia làm cho nàng có chút khó ăn tiêu.
“Hai cái đứa nhỏ háo sắc này, y hệt như cha của các ngươi... xùy... Nữ tử khẽ xùy một tiếng, vẻ mặt thẹn thùng mà †úm mạnh hai đứa nhỏ tới.
Tuy ngoài miệng mắng đứa nhỏ là đồ háo sắc, nhưng sự yêu thích của nàng ta với những đứa nhỏ này hiển rõ như mặt trời ban trưa.
Giang Siêu cũng hơi ngạc nhiên với thái độ này của Lạc Ngưng Sương, cũng có chút xấu hổ mà bật cười theo.
Tuy là nữ tử trước mắt này là thánh mẫu Bạch Liên, cường giả Hoá Cảnh, so với hắn của hiện tại thì mạnh hơn Không biết bao nhiêu lần.
Nhưng mà Giang Siêu biết nàng ta không có hề có uy hiếp gì đối với chính mình.