“Ông, đây là...”
Thấy Giang Siêu hỏi, cuối cùng vẻ mặt ông cụ cũng kiên định.
Ông nói với Giang Siêu:
“Giang Siêu, lần này chúng ta đến không chỉ là tham quan thôn Kháo Sơn, thật ra, chúng ta còn vì chuyện hôn sự của Chỉ Tình và Ninh Tuyết.
Chuyện này, cháu xem xem khi nào thì tiến hành hôn sự cho bọn họ được?”
Ông cụ vừa lên tiếng, mẹ của Mộ Dung Chỉ Tình ở bên cạnh là Tô Thanh Tâm cũng vội lên tiếng nói:
“Con rể, Chỉ Tình cũng lớn không còn nhỏ nữa, còn Ninh Tuyết nữa, đi theo con không danh không phận đã lâu. Con cũng nên cho bọn họ một danh phận thôi, cho dù là thiếp thất cũng được. Chỉ cần con nguyện ý cưới bọn nó, thì thế nào cũng được!"
Bà ấy vừa nói, Giang Siêu cũng có chút ngây người, với thân phận của Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh tuyết, làm thất thiếp thật sự là quá tủi thân cho bọn họ.
Người nhà Mộ Dung vì để gả con gái đi, cũng xem như phải làm băng bất cứ giá nào.
Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết nghe thấy người nhà nói lời này, vẻ mặt lập tức đỏ ửng. Bọn họ xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
Thế nhưng, đáy mắt lại vô cùng vui vẻ. Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần có thể gả cho Giang Siêu, thì dù làm thiếp thất, bọn họ cũng đồng ý.
Ngoài Mộ Dung gia, Lãnh quốc công cũng ra mặt cho Tống Ninh Tuyết. Bọn họ thân xuất hiện với tư cách là nhà mẹ Tống Ninh Tuyết.
Dù sao, Tống Ninh Tuyết cũng không còn cha mẹ, bên phía cha mẹ cũng không còn người thân nào khác. Cũng còn mỗi bên nhà mẹ, còn có ông ngoại, cậu mợ...
Giang Siêu nghe mọi người nói chuyện, ánh mắt có chút do dự.
Không phải hắn không muốn cưới Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình, dù sao chuyện của hai người họ đi theo hắn cũng đã nói rõ rồi, chỉ còn thiếu một cơ hội thôi.
Nhưng chuyện này, Giang Siêu cũng không muốn bản thân quyết một mình. Ít nhất, hắn cũng phải hỏi ý kiến thê tử hiện tại là Tô Miên Miên và Đông Ly Nguyệt đồng ý mới được.
“Chuyện này, ta sẽ thương lượng với Miên Miên và Tiểu Nguyệt trước.”
Hắn thể hiện đủ sự tôn trọng với Tô Miên Miên và Đông Ly Nguyệt, cũng xem như là chứng minh với người khác địa vị của hai người họ trong lòng hắn.
Mộ Dung Địch và những người khác nghe vậy, vẻ mặt lập tức có vẻ lo lắng, rõ ràng là Giang Siêu giao quyền quyết định cho Tô Miên Miên và Đông Nguyệt Ly rồi.
Nếu hai người bọn họ không đồng ý thì chuyện hôn sự này e rằng hỏng mất. Bọn họ nhìn ra sự kiên quyết trong mắt Giang Siêu.
Vẻ mặt Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết có chút u buồn, cũng có chút lo lắng.
Tuy rằng bọn họ qua lại với Tô Miên Miên và Đông Ly Nguyệt rất hòa hợp, nhưng đây là trượng phu của mình.
Bọn họ Sợ các nàng ấy sẽ không chấp nhận bọn họ.
Ngay lúc hai cô gái và mọi người lo lắng thì Tô Miên Miên và Đông Ly Nguyệt ở bên trong cũng ôm con mình đi ra.
Tô Miên Miên và Đông Ly Nguyệt nhìn nhau, Đông Ly Nguyệt khẽ gật đầu với Tô Miên Miên.
Tô Miên Miên gật đầu rồi quay sang nhìn mọi người, nàng khẽ cười, thoải mái nói: “Chuyện này, ta và Nguyệt tỷ tỷ không có ý kiến gì, lại càng hy vọng hay vị tỷ tỷ trở thành người nhà họ Giang chúng ta. Cũng tiện giúp đỡ chúng tôi cùng chăm sóc cho tướng công!”
“Các vị có thể thương lượng hôn kỳ thích hợp, quyết định chuyện này rồi cũng giúp hai vị tỷ tỷ an tâm!”
Nói đến cuối cùng, Tô Miên Miên khẽ cười nhìn Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết nói.
Tuy rằng, sâu trong ánh mắt nàng ít nhiều cũng có chút ghen tuông, nhưng nàng lại thể hiện rất tự nhiên hào phóng, cũng biết rõ đạo lý.
Đối với nàng mà nói, chia sẻ trượng phu với người khác, trong lòng ít nhiều cũng sẽ không vui.
Nhưng nàng lại càng hy vọng Giang Siêu được tốt hơn! Nàng biết, có Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết, Giang Siêu có thể có được nhiều sự trợ giúp hơn.
Hơn nữa, Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình cũng trở thành sự trợ giúp lớn nhất cho Giang Siêu.
Hiện tại gia nghiệp càng ngày càng lớn, chỉ dựa vào một mình chàng thì không thể hoàn toàn quản hết được.
Tìm vài cô gái vừa yên tâm vừa có năng lực đến cùng giúp đỡ, Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.