Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Tô Miên Miên nghe thấy, gật đầu trong mắt đầy sự không nỡ.

Nàng đưa con trai cho Giang Siêu, nàng biết Giang Siêu sắp phải đi rồi.

Nàng chỉ hy vọng Giang Siêu có thể nhớ rằng ở nhà còn có vợ con đang đợi hắn bình an trở về.

“Ừm, chàng nhớ cẩn thận... Bọn ta đợi chàng...”

Trong mắt Tô Miên Miên ánh lên hơi nước, nhưng rất nhanh đã được nàng đè nén lại.

Đông Ly Nguyệt cũng đưa con gái cho Giang Siêu, mắt cũng đỏ hoe.

Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết gật đầu với Giang Siêu, khóe mắt cũng ướt lệ.


Tuy bọn họ cũng muốn đi cùng với Giang Siêu nhưng bọn họ biết chuyện của hắn, bọn họ không giúp được gì.

Bọn họ có thể thay Giang Siêu giữ vững nhà, không để trong nhà xảy ra chuyện.

Giang Siêu nhận lấy con trai và con gái, hôn một cái lên mặt của mỗi đứa, trong mắt lộ ra sự không nỡ.

Hai đứa trẻ dường như biết Giang Siêu sắp phải đi, bọn chúng nắm chặt lấy vạt áo của Giang Siêu không buông.

Cả cơ thể nhào cứ bổ nhào lên người của hắn.

“Cha..., “Cha...”

Hai đứa trẻ cứ hàm hồ không rõ gọi Giang Siêu, giọng nói non nớt của bọn chúng, biểu cảm đáng yêu khiến cho trái tim của Giang Siêu mềm nhữn.

Ở cùng với con gái, con trai thêm một chút, Giang Siêu đã cùng ăn cơm với mọi người và cuối cùng tạm biệt mọi người, hắn dẫn theo Tống Tiểu Nhã đi đến quân doanh.

Bây giờ Tống Tiểu Nhã đã trở thành hầu nữ thân cận bên cạnh Giang Siêu rồi, chỉ cần Giang Siêu ra ngoài đều được Tống Ninh Tuyết phái cho Giang Siêu nên hắn cũng đã quen rồi.

Bên cạnh có thêm một người phụ nữ, trái lại cũng khiến cho hăn bớt lo lắng, Tống Tiểu Nhã sẽ chăm sóc hết tất cả những gì trong cuộc sống cho hắn.

Thực lực bây giờ của Tống Tiểu Nhã cũng không yếu, với việc đối phó hành quân đánh giặc quả thật chỉ là chuyện nhỏ.


Mấy người phụ nữ tiễn Giang Siêu ra ngoài, nhìn bóng lưng đang rời đi xa của Giang Siêu mắt của bọn họ đều ướt đẫm.

Thậm chí Giang Siêu còn không ở lại một buổi tối.

Cũng không biết rốt cuộc hắn có chuyện gì sao lại rời đi gấp gáp như thế.

“Chuyến đi lần này của Giang Siêu có lễ là bởi vì Tô Nguyệt Nhi và Bạch Liên quân, chỉ hy vọng chàng ấy có thể bình an trở về.

Tuyết Ninh chút nữa chúng ta lại đến sở nghiên cứu súng xem thử khả năng có thể nghiên cứu ra súng hay không.”

Lúc này, Mộ Dung Chỉ Tình nhìn bóng lưng của Giang Siêu, lại quay đầu nhìn ba người phụ nữ ở bên cạnh Tổ Miên Miên nói.

Tống Ninh Tuyết nghe thấy nhanh chóng gật đầu, chuyện của súng bây giờ là do hai người bọn họ phụ trách, đương nhiên bọn họ hy vọng sớm ngày nghiên cứu ra loại súng tiên tiến hơn.

Tuy nhiên, hình ảnh có liên quan đến Giang Siêu nhưng bởi vì vấn đề kỹ thuật tạm thời sản xuất vẫn còn tương đối khó khăn. Bọn họ vẫn luôn nghiên cứu cải cách về mặt kỹ thuật, cùng với các loại khả năng.


Lần này Giang Siêu đến nước Thục, nếu như có thể có sự ủng hộ của kỹ thuật tiên tiến vậy thì Giang Siêu tuyệt đối không có bất cứ nguy hiểm nào. Cho dù đối phương là đầu sỏ của nước Thục cũng chỉ bị ngược đãi.

Tô Miên Miên và Đông Ly Nguyệt ở bên cạnh nhìn nhau, sự lo lắng trong mắt càng tăng lên đôi chút. Đối với chuyện của Bạch Liên quân và Tô Nguyệt Nhi, bọn họ đã từng nghe người khác nói qua.

Mộ Dung Chỉ Tình phụ trách chuyện của sở tình báo đương nhiên cũng biết khó khăn mà Bạch Liên quân gặp phải ở trên nước Thục, nếu như Giang Siêu đến đó e là cũng sẽ gặp phải khó khăn.

Hơn nữa gần đây quân Đại Triệu cùng với quân Nữ Chân diệt trừ quân Khiết Đan.

Nữ Chân chiếm gần như hết toàn bộ đất của Khiết Đan còn quân Đại Triệu trong lần hợp tác này với quân Nữ Chân đã biểu hiện ra chiếc lực cực kỳ mạnh.

Nếu như Giang Siêu ở nước Thục bị chuyện của Bạch Liên quân dây dưa cũng không biết quân Đại Triệu có nhân cơ hội này để phát động công kích với Ninh Châu phủ hay không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận