Nếu như quân Đại Triệu tấn công với binh lực không tâm thường đã trải qua vô số thử thách chiến đấu hiện tại của quân Đại Triệu cũng không biết quân Con Cháu có thể ứng phó được không.
Quan trọng nhất là Giang Siêu từ khi thả Phương Bách Phật cùng với đầu sỏ của Ngũ Phương thậm chí còn mở rộng qua lại thương mại với thủ lĩnh của Ngũ Phương, trong đó đã có giao dịch về kỹ thuật về quân sự.
Lựu đạn và địa lôi thậm chí là ngay cả súng etpigôn cũng bán cho Phương Bách Phật bọn họ.
Lúc đó, sau khi Dung Mộ Chỉ Tình biết được chuyện này đã vô cùng lo lăng đến tìm Giang Siêu, giao kỹ thuật tiên tiến của bản thân cho người khác, Giang Siêu không sợ Phương Bách Phật dùng những thứ này đánh bọn họ sao!
Hơn nữa ngoại trừ thế lực của Ngũ Phương, còn có uy lực Đại Danh phủ do con trai của Trịnh An là Trịnh Thế Dân thống lĩnh.
Bây giờ binh lực của bọn họ đã gần ba trăm nghìn rồi, xem như trong sáu thế lực lớn có thực lực mạnh nhất.
Năm thế lực còn lại cho dù là Phương Bách Phật phát triển lớn nhất cũng chỉ có gần hai trăm nghìn người.
Trịnh Thế Dân bởi vì nguyên nhân đem một trăm năm mươi nghìn người của triều đình lại thêm lúc trước Bình Nhạc quân đã có một trăm mấy nghìn người, trải qua sự phát triển của khoảng thời gian này lại tăng thêm mấy chục nghìn người.
Bây giờ với quy mô gần ba trăm nghìn trái lại không phải không có khả năng.
Còn khoảng thời gian này tuy quân Con Cháu cũng tăng thêm được một chút nhưng tổng binh lực cũng chỉ có khoảng một trăm mấy chục nghìn.
Trong đó còn tính luôn cả ba mươi nghìn Châu Phủ quân của Châu phủ.
Mộ Dung Cung đã giao binh quyền của Ninh Châu phủ ra, ông ta cũng sợ bản thân sẽ bị hiềm nghi.
Nếu đang quyết định dựa vào Giang Siêu, đương nhiên phải làm cho triệt để.
Từ khi Giang Siêu nói muốn cải cách lại cả Ninh Châu phủ, Mộ Dung Cung đã hạ quyết tâm.
Ông ta biết với năng lực của bản thân là không thể nào thành công được, cho dù có thành công đi nữa nhưng gặp phải Giang Siêu tuyệt đối cũng sẽ thất bại còn không bằng nhân bây giờ ở chỗ Giang Siêu tìm được chỗ đứng cho bản thân.
“Yên tâm đi, Giang đại ca sẽ bình an trở về.”
Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt của Tô Miên Miên và Đông Ly Nguyệt, Tống Ninh Tuyết nhanh chóng an ủi hai người phụ nữ.
“Đúng vậy, hai người cũng không cần lo lắng, nghiên cứu của súng trường đã sắp thành công rồi, nếu như súng trường thật sự thành công, chỉ cần trăm người thậm chí còn có thể đánh lui chục nghìn địch.”
Mộ Dung Chỉ Tình ở bên cạnh cũng tràn đầy tự nhìn nói với Tô Miên Miên và Đông Ly Nguyệt.
Hai người phụ nữ nghe thấy, bọn họ đối với Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình cười gật đầu.
Còn ở phía bên kia, Giang Siêu đến được quân doanh, hắn tìm được một đội quân do Đông Ly Sơn phụ trách.
Trải qua một khoảng thời gian sản xuất, quân Con Cháu tuy chỉ sản xuất được hơn hai nghìn cây súng đột kích.
Nhưng mà tất cả quân doanh đều đã bắt đầu tiến hành huấn luyện ngắm bắn chuẩn.
Hơn hai nghìn cây súng đó, mỗi cánh quân đều được phát hai trăm cây,
Hai trăm cây súng đột kích này là dùng để huấn luyện đạn thật.
Dù sao nếu như chỉ dựa vào huấn luyện ngắm chuẩn không tiến hành dùng đạn thật thì thành tích huấn luyện sẽ theo không kịp.
Đợi đến khi súng đột kích có thể hoàn toàn trang bị vào quân đội, đoán chừng sức chiến đấu vẫn là không lên được.
Tuy thực hành đạn thật như vậy vẫn sẽ rất hao tốn thuốc đạn.
Nhưng mà công suất sản xuất đạn dược rất mạnh trái lại không cần lo lăng.
Thậm chí ngay cả đạn cũng có thể chế tạo một số rồi, chế tạo đạn so với súng thì dễ dàng hơn quá nhiều rồi.
Bây giờ chính là nghiên cứu súng theo không kịp.
Chế tạo súng ống cùng với các bộ phận nhỏ vẫn là có chút khó khăn, cứ giống như sản xuất pít tông, lò xo vẫn vô cùng khó khăn.
Vấn đề khó khăn về kỹ thuật còn chưa đánh tan cùng với súng ống còn có một số khó khăn về kỹ thuật.
Chẳng quan những khó khăn này đoán chừng không cần bao lâu có thể hoàn toàn công kích.
Bây giờ thiếu chính là mở rộng sản xuất phát triển toàn diện, cùng với trình độ công nghiệp bây giờ có thể còn cần thêm mấy tháng, thậm chí là hơn một năm, mới có thể tới được bước đầu của sản lượng.