Dù sao, một khi đụng vào vũ lực thì có thể sẽ không chết không thôi với những dân tộc thiểu số đó.
Hơn nữa, nước Thục không chỉ là nơi dân tộc thiểu số mà Lạc Ngưng Sương bọn họ chiếm được, mà những nơi khác cũng có.
Những dân tộc này cộng lại e là có hơn một triệu người.
Nếu như kết mối thù chết với những dân tộc thiểu số này trừ khi tiêu diệt toàn bộ bọn họ, diệt cỏ tận gốc nếu không muốn có chỗ đứng ở nước Thục sẽ rất khó khăn.
Nếu như không cần dùng vũ lực là tốt nhất nhưng cũng phải có phòng bị trước để tránh được tai hoạ.
Đông Ly Sơn nhìn thấy Cổ Đặc đi qua, trên mặt lộ ra nụ cười khổ hắn ta nói với Giang Siêu: “Tiên Sinh, lần này e là ngài phải đau đầu rồi, tên tiểu tử này ở chỗ ta ngày nào cũng đòi kiếm người, nếu như không phải ta cản lại thì e là hắn ta đã xông đến trong nhà ngài rồi.”
“Nếu như người đã đến rồi thì để cho tên tiểu tử này yên tâm đi, nếu không có thể hắn ta còn muốn tìm người!”
Nói đến đây, Đông Ly Sơn cười lắc đầu với Cổ Đặc, quay người đi ra ngoài. Hắn ta nỗ lực chấp hành chỉ lệnh của Giang Siêu.
Cổ Đặc nhìn thấy Giang Siêu, trên mặt nhanh chóng lộ ra sự oán giận, cả khuôn mặt trông có vẻ đau khổ.
“Giang tiên sinh, ngài khi nào mới giúp ta trở về phục quốc... Ta đã học được rất nhiều điều rồi, có thể về nước rồi!"
Cổ Đặc nhìn về phía Giang Siêu, trong mắt đầu sự cầu xin. Tên này vẫn luôn vì chuyện phục quốc, muốn Giang Siêu giúp đỡ.
Chỉ là lúc này Giang Siêu còn chưa có thời gian quan tâm đến chuyện của hắn ta, thậm chí phía bên tộc Khiết Đan đồng ý chuyện của công chúa Gia Luật Vân Yến của Khiết Đan cũng không có quá nhiều tiến triển.
Gia Luật Vân Yên tuy có một số bộ phận người ủng hộ nhưng so với hoàng hậu, nàng ta còn kém một chút.
Lại thêm Nữ Chân và Đại Triệu đánh Khiết Đan từ hai phía trái lại khiến cho Giang Siêu nhất thời không có cách nào giúp đỡ Gia Luật Vân Yến thành công được.
Bây giờ tộc Khiến Đan đã gần như chỉ tồn tại trên danh nghĩa, muốn lấy lại được tộc Khiến Đan còn phải tính kế lâu dài. Hơn nữa Giang Siêu thật ra cũng không muốn giúp Gia Luật Vân Yến đoạt được ngai vàng lắm.
Hắn khi ban đầu cũng chỉ muốn lợi dụng Gia Luật Vân Yến dấy lên rối loạn của tộc Khiết Đan, tốt nhất là có thể khống chế Gia Luật Vân Yến trong tay mình.
Nếu như vậy thì tương lại khi có chỗ cần nàng ta có thể dùng được.
Bây giờ phía bên Gia Luật Vân Yến cũng xem như không còn giá trị lợi dụng, tạm thời Giang Siêu cũng quên mất Gia Luật Vân Yến.
Còn về phái Cổ Đặc, Giang Siêu vốn dĩ muốn lợi dụng Cổ Đặc để thống như phương Tây, chỉ là phương tây cách điều kiện giao thông bây giờ của Trung Quốc còn quá xa.
Tốt nhất để bên phương Tây tự mình đánh một trận, phá càng dữ càng tốt còn phía bên bản thân chỉ cần chú trọng phát triển, đợi đến khi thời cơ chín mùi thì đoạt lấy phương Tây.
Nhưng mà nhìn bộ dạng gấp gáp của tên Cổ Đặc này, khoé miệng của Giang Siêu hơi cong lên tạo thành một nụ cười hiền từ.
Có lẽ là để cho bản thân Cổ Đặc về phương Tây phá chút cũng không tồi, hắn kêu Cổ Đặc đến quân doanh của quân Con Chúa là muốn để cho hắn ta học thêm được nhiều chút kiến thức quân sự tân tiến.
Như vậy sau khi hắn ta trở về hoặc là có thể với tốc độ nhanh nhất thành lập một đội quân càn quét phương Tây.
Giang Siêu nhớ kiếp trước nơi hắn trồng hoa, làm nhà ở đã từng thay chính quyền người da đến huấn luyện một đội bộ đội không thua kém quân Con Cháu, mà đội quân bộ đội đó cuối cùng trực tiếp càn quét bộ lạc của người da đen.
Giang Siêu tin Cổ Đặc chỉ cần hiểu biết được những kỹ thuật quân sự và khái niệm mà bản thân dạy thì hắn ta tuyệt đối cũng có thể lập được một đội quân càn quét phương Tây.