“Như thế này đi, Cổ Đặc, ta sẽ cho người đưa ngươi ra biển, cũng sẽ giúp đỡ cho ngươi một chút.
Còn việc ngươi có thể giành lại quốc gia của ngươi hay không, vậy phải xem chính ngươi rồi.”
Giang Siêu vỗ vai Cổ Đặc.
Cổ Đặc nghe vậy, mặt lộ vẻ vui mừng nhưng cũng đầy sự thất vọng.
Thật ra hắn ta muốn nhất là quân Con Cháu.
Hắn ta thậm chí cảm giác chỉ cần phân ra được 1000 quân Con Cháu, hắn ta có thể nhẹ nhàng mà giành lại quốc gia rồi.
Tuy nhiên, rõ ràng là Giang Siêu cũng không muốn cho hắn †a mượn binh.
Nói đi cũng phải nói lại, việc cho hắn mượn binh cũng không thực tế nào cả, dù sao cũng là khoảng cách xa vạn dặm.
Một ngàn người vượt qua biển khơi, đến lúc đó còn bao nhiêu người có thể an toàn sống sót cũng không thể biết được.
Tự hắn ta trở về để thành lập quân đội rồi đi giành lại quốc gia, dù khó khăn chồng chất lên nhau.
Nhưng chỉ cần Giang Siêu có thể giúp đỡ hắn ta, cũng không phải chắc chắn không được.
Cổ Đặc rất tự tin, hắn ta có thể tự tay giành lại quốc gia của mình
. Những kỹ thuật quân sự tiên tiến và khái niệm mà hắn ta học được ở chỗ Giang Siêu làm hắn ta tin tưởng mình có thể tổ chức lên một quân đội có sức chiến đấu.
“Giang tiên sinh, vậy thì xin cảm tạ ngươi, ta sẽ không quên công ơn của ngươi... Cổ Đặc gật đầu nhẹ với Giang Siêu, giọng nói đầy sự cảm kích.
Qua thời gian hơn một năm học tập, tiếng Hoa của hắn ta cũng rất thành thục rồi.
“Tạ thì không cần, chỉ hy vọng trong tương lai chúng ta sẽ không trở thành kẻ thù!”
Giang Siêu vỗ vai Cổ Đặc, nói một câu làm Cổ Đặc sững người.
Không đợi Cổ Đặc hỏi thăm thêm gì, Giang Siêu đã nói với Cổ Đặc: “ Có khả năng ngươi phải tạm thời chờ thêm mấy ngày nữa. Ở chỗ chúng ta không có cửa biển, muốn đưa ngươi ra biển, cần có một thành thị có biển. Ngươi chờ mấy ngày đi, ta sẽ cho người đi chiếm lấy Doanh Châu, sau đó, ngươi đi từ Doanh Châu ra biển... Một vài vật dụng thiết yếu, ta sẽ giúp ngươi chuẩn bị..."
Cổ Đặc nghe thấy câu nói tức giận của Giang Siêu mà kinh ngạc đến sững người.
Vì muốn giúp hắn ta ra biển, lại muốn đánh tòa thành thị ra biển ư.
Doanh Châu phủ sức mạnh cũng khá ổn, nghe nói bây giờ Doanh Châu đang do tri châu của triều đình cầm giữ, mà dưới trướng tri châu của Doanh Châu có bảy vạn quân Châu phủ.
Những quân Châu phủ này đã chiến đấu với đám người bản địa ở Doanh Châu, nghe nói sức chiến đấu cực mạnh.
Mà tri châu của Doanh Châu đã sớm muốn tự lên làm vua rồi.
Bảy vạn quân Châu phủ vẫn chỉ là bên ngoài, sau lưng có khi còn gấp mấy lần như vậy thậm chí hai ba mươi vạn quân Châu phủ cũng có khả năng.
Giang Siêu vậy mà nói muốn chiếm Doanh Châu liền đánh Doanh Châu sao, ai lại có thể ngang ngược đến như vậy chứ?!
Giang Siêu nhìn thấy Cổ Đặc hết sức kinh ngạc, chỉ mỉm cười vỗ vai hắn ta.
Đối với chuyện của Doanh Châu phủ, Giang Siêu cũng suy nghĩ từ lâu rồi, nơi này là cửa biển gần nhất từ Ninh Châu phủ tính ra.
Nếu chiếm được Doanh Châu, việc giao thương hàng hóa với bên ngoài của hắn sẽ càng thuận lợi hơn.
Hơn nữa, mặc dù là sản vật tự nhiên hay là những thứ khác của Doanh Châu đều cực kỳ quan trọng đối với sự phát triển của hắn.
Hắn muốn chiếm được Doanh Châu từ rất lâu rồi, chỉ là vẫn luôn không quyết định mà thôi, chuyện của Cổ Đặc, để hắn đưa ra quyết tâm cuối cùng.
Chẳng qua Giang Siêu cũng không định tự mình đi đánh, dưới trướng đã nuôi dưỡng được không ít người, đương nhiên cũng phải để bọn họ mỗi người chống đỡ một phương rồi.
Bây giờ Tổng Tư lệnh Đông Ly Ưng đã sớm có thể một mình gánh vác một phương, còn có rất nhiều chiến sĩ tộc Dạ Lang, cũng đủ để giúp Giang Siêu chiếm được địa bàn hắn muốn.
Sau khi đuổi Cổ Đặc đi, Giang Siêu lại cho người gọi tất cả người thuộc bộ tác chiến của Đông Ly Ưng đi đến.
Nếu đã chuẩn bị đánh Doanh Châu, chắc chắn là nói đánh là đánh rồi.