Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Tuy rằng lệnh thúc giục đã có từ mấy năm trước, nhưng vẫn có thể dùng với huyện úy Giang Siêu.

Nếu làm không xong chuyện này thì sẽ bãi quan hạ ngục. Thật ra thì chức huyện úy này chính là một cái hố.

Lúc nhìn thấy tư hộ Lục Nhân, Giang Siêu thấy hết vẻ đắc ý và chế giễu trong mắt đối phương. Giang Siêu lập tức biết chuyện này có gì đó mờ ám.

Hắn đuổi Lục Nhân đi, rồi gọi Tống Tiểu Nhã tới hỏi thám về chuyện tộc Dạ Lang, nhưng mà Tống Tiểu Nhã lại có chút không hiểu ra sao.

Chuyện của tộc Dạ Lang là bí mật, không có nhiều người biết đến.

Nói đến cùng, bọn họ cũng rất ít giao tiếp với người ngoài.

Giang Siêu đi tìm Lưu chủ bạc và Thiết Ưng. Hai người họ là quan viên huyện nha, chắc chắn là biết chuyện của tộc Dạ Lang.

Quả nhiên, khi nghe Giang Siêu hỏi về chuyện quy thuận của tộc Dạ Lang, sắc mặt hai người lập tức trở nên rất khó xem.

Nhưng mà bọn họ vẫn nói cho Giang Siêu nghe về chuyện của tộc Dạ Lang.

Nghe hai người nói xong, Giang Siêu nhíu mày, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.

Tên Lục Nhân kìa đúng là không có lòng tốt, thảo nào hắn ta lại lấy ra lệnh thúc giục của châu phủ.

Rõ ràng là đang bắt buộc Giang Siêu phải đi làm chuyện này, nếu hắn không làm thì sẽ rơi vào kết cục bãi quan hạ ngục.

Giang Siêu có thể sai người khác đỉ, nhưng có thể hoàn thành hay không thì rất khó nói. Mà muốn tộc Dạ Lang quy thuận thì phải cử quan viên có chức vị khá cao mới được.


Chỉ có hắn đi mới có thể hoàn thành chuyện này.

Dù thế nào đi nữa, Giang Siêu đều không có lựa chọn khác, chỉ có thể tự mình ra trận.

Giống như vị huyện úy trước đó, hắn ta cũng là bị buộc phải đi, cuối cùng mất luôn cả tính mạng.

“Nếu các ngươi muốn chơi thì ta đây chơi với các ngươi!” Trong mắt Giang Siêu lộ ra vẻ lạnh lùng. Tuy rằng chuyện này rất khó, nhưng nó cũng có tính khiêu chiến rất mạnh.

Nếu tộc Dạ Lang đã từng quy thuận triều đình, thì bây giờ vẫn có hy vọng làm cho bọn họ quy thuận lần nữa.

Sai người gọi tư hộ Lục Nhân tới đây, Giang Siêu nói với hắn ta: “Lục đại nhân, ngươi về nhà chuẩn bị đi, ngày mai ta và ngươi cùng đi tộc Dạ Lang một chuyến.”

“ơ, đại nhân, hạ quan bị bệnh, hay là hạ quan sẽ cho người khác đi cùng đại nhân?” Trên mặt Lục Nhân lộ ra vẻ ngạc nhiên, rồi vội vàng từ chối. Không phải nói chứ hắn ta vừa đi liền có khả năng mất mạng, aỉ còn dám đỉ nữa?

Giang Siêu lạnh lùng nhìn hắn ta, nói: “Lục đại nhân, nếu ngươi không đỉ thì bản quan chỉ có thể bẩm báo châu phủ là ngươi bỏ rơi nhiệm vụ, không hết sức làm việc. Lại nói chuyện này cũng do Lục đại nhân ngươi quản. Nếu bị truy cứu thì Lục đại nhân cũng không thoát tội được.”

“Yên tâm đi, tuy rằng ta không bảo vệ được chính mình, nhưng ta vẫn có thể kéo ngươi xuống nước được. Ngươi nhìn xem phải lựa chọn như thế nào đi”

Giang Siêu nhìn Lục Nhân với ánh mắt sáng rực, trong mắt lộ ra vẻ nghiêm túc.

Nói trắng ra thì quy thuận chính là làm

người trong tộc Dạ Lang thừa nhận mình là người của Đại Triệu, có hộ tịch Đại Triệu, nên có liên quan đến tư hộ.


Nghe vậy, trong mắt Lục Nhân lộ ra vẻ hoảng sợ và hối hận.

Hắn ta vốn tưởng rằng mình chỉ cần chịu trách nhiệm đào hố cho Giang Siêu là được. Nào ngờ mình mới vừa đào hố xong thì đã làm mình rơi xuống hố.

Giang Siêu nói không sai, nếu chuyện này không hoàn thành thì Giang Siêu sẽ không thể xoay người nữa, kết quả cuối cùng chắc chắn là bãi quan hạ ngục.

Ve phần Giang Siêu sẽ chết như thế nào ở trong ngục lại là một chuyện khác.

Nhưng nếu Giang Siêu muốn kéo hắn ta xuống nước thì chắc chắn là không ai cứu được hắn ta, và chắc chắn là sẽ không ai muốn cứu hắn ta.

Chuyện này có liên quan đến hắn ta. Nếu hắn ta không đỉ thì chính là bỏ rơi nhiệm vụ.

Lục Nhân có chút hối hận khỉ mình lại đây đào hố cho Giang Siêu.

“À, Giang đại nhân, hạ quan…” Lục Nhân mở miệng định giãy giụa Lân cuối cùng. Bảo hắn

ta đi hả, ngay cả cửa cũng không có! Sao hắn ta có thể dễ dàng nghe lời được chứ?

Chỉ là hắn ta còn chưa nói hết lời thì đã bị Giang Siêu cắt ngang.

“Yên tâm, nếu Lục đại nhân không đi thì ta cũng sẽ không đi, nếu vẫn không được nữa thì ta sẽ đi từ quan. Dù sao thì ta mới nhậm chức có vài ngày, có rất nhiều chuyện chẳng liên quan gì đến ta cả.”

Giang Siêu vẻ mặt không sao cả, trong mắt tràn đầy vẻ trêu ghẹo.


Thật ra Giang Siêu vốn không muốn làm chức quan này. Nếu không phải sợ Trấn Quốc công Trịnh An gây chuyện liên tục rồi để lộ mọi thứ ở thôn Kháo Sơn thì hắn sẽ không đến nhậm chức.

Nếu hắn thật sự từ quan thì chắc là Trấn Quốc công và hoàng đế đều sẽ rất ngạc nhiên.

“Có điều, trước khi từ quan ta sẽ báo tội của ngươi với châu phủ, chuyện làm tộc Dạ Lang quy thuận đã kéo dài rất nhiều năm rồi mà chưa giải quyết được. Lục đại nhân, ngươi đúng là không xứng làm tư hộ cả một huyện”

“Đến lúc ây, châu phủ bắt đầu truy cứu sự việc, không biết Lục đại nhân là bị bãi quan hạ

ngục hay là bị xử tội chém đầu đây nữa?”

Giang Siêu mặt mày nghiền ngẫm nhìn tư hộ Lục Nhân, nói một câu làm cho đối phương sắc mặt tái nhợt, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Lục Nhân ngây người mà nhìn về phía Giang Siêu, trong mắt tràn đầy khó tin, có loại muốn lên tiếng chửi thề.

Mẹ nó! Ta đây muốn đào hố cho ngươi nhảy, sao ngươi lại quay người dời hố cho ta?

Mẹ nó còn có để cho người khác sống hay không!

Lục Nhân đau khổ trong lòng, rất muốn đi chửi huyện lệnh Vương Đăng một trận.

Huyện lệnh nghĩ ra cách bậy bạ gì không biết, nhìn thì có vẻ hay lắm, giống như buộc Giang Siêu bước vào đường cùng. Nhưng mà Giang Siêu quay người lại ném hố sang hắn ta, hắn ta rõ ràng là vác đá nện chân mình đây mà.

Giống như Giang Siêu nói vậy, chỉ cần hắn từ quan thì chuyện này không hề liên quan đến hắn, rốt cuộc thì hắn chỉ mới đến huyện nha thôi.

Trừ khỉ Giang Siêu nhận làm chuyện này rồi đi từ quan thì mới là không kịp hối hận.

Nhưng mấu chốt là người ta chưa có nhận


làm! Nếu hắn chơi xấu trực tiếp bỏ gánh thì ngươi mẹ nó làm gì được hắn?

Lục Nhân có thể tưởng tượng ra cảnh nếu huyện lệnh biết Giang Siêu chuẩn bị từ quan thì chắc là sẽ cầm đao chém Lục Nhân, nổi giận mắng Lục Nhân là cái thứ được việc thì ít hỏng việc thì nhiều.

Giang Siêu từ quan thì bọn họ biết phải đối phó với hắn như thế nào?

Nghĩ đến chuyện sau khỉ từ quan, Giang Siêu còn đi vạch tội hắn, Lục Nhân lập tức chịu thua.

Nếu làm không ổn thì có thể hắn ta sẽ mất đầu. Ai biết Trấn Quốc công nổi giận phát điên có đổ hết lửa giận lên đầu hắn ta hay không!

‘Vâng, đại nhân, hạ quan về nhà chuẩn bị ngay đây!”

Tuy rằng rất không muốn đỉ, nhưng mà Lục Nhân vẫn đồng ý, chuyện này không còn do hắn ta quyết định nữa rồi.

Có điều, hắn ta vẫn chưa từ bỏ ý định, quay người liền đỉ tới phủ huyện lệnh, muốn nhờ huyện lệnh Vương Đáng giúp đỡ hắn ta.

Tiếc là Lục Nhân mới vừa đi về thì Giang Siêu đã cho người để lộ tin tức với huyện lệnh là

nếu Lục Nhân không đi cùng thì rất xin lỗi, ta sẽ đỉ từ quan.

Sau khi biết được tin tức, huyện lệnh không thèm quản chết sống của Lục Nhân nữa, vốn dĩ Lục Nhân chính là quân cờ để đối phó với Giang Siêu.

Vậy nên Lục Nhân phải phát huy hết tác dụng của mình. Lục Nhân ngươi không muốn đi hả? Ngươi dám không đi thử xem, ta đây làm chết ngươi!

Huyện lệnh lạnh lùng nói với Lục Nhân: “Giang đại nhân đã làm ngươi đi cùng thì ngươi cứ đi cùng một chuyến đi, đừng bỏ qua lòng tốt của Giang đại nhân với ngươi.”

Nghe vậy, Lục Nhân chỉ suýt chửi ầm lên với huyện lệnh Vươnq Đănq.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận