Đông Ly Ưng nghe vậy, cau mày lại. Với việc chiến đấu như vậy, đây cũng là lần đầu tiên hắn ta gặp phải, hắn ta đang nghĩ xem nếu như là Giang Siêu gặp phải tình huống này thì sẽ lựa chọn như thế nào.
Thật lâu sau đó, hắn ta giống như nghĩ đến cái gì, sức mặt như bỗng chốc sáng tỏ thông suốt.
“Đánh thành... Nếu đã ngăn ở trước mặt chúng ta, vậy chúng ta sẽ nhổ đi từng cái, ta ngược lại muốn xem xem, bọn họ có thể kiên trì đến lúc nào!”
Đông Ly Ưng tự tin cười nói.
Lời hắn ta vừa nói ra, các tướng lãnh đều hết sức kinh ngạc, nửa ngày cũng chưa thể lấy lại tinh thân.
Bọn họ không nghĩ đến Đông Ly Ưng vậy mà lại lựa chọn chiến thuật kém như đánh thành vậy.
Phải biết rằng một khi tiến vào đầm lầy tấn công thành, chỉ sợ, bọn họ sẽ bị kéo đến chết ở chỗ này mất, thành thị ở trước mắt cực kỳ vững chắc, sao có thể đánh hạ được?!
“Tư lệnh, việc tấn công thành có khả năng sẽ gặp phải sự vây công của các thành thị khác, một khi chúng ta bị vây quanh, vậy thì phiền phức rồi.”
“Đúng vậy, Tư lệnh, trong thành thị trước mắt nhiều lắm chỉ có năm ngàn binh sĩ, thành nhỏ như vậy ít nhất còn có mười cái nữa. Ba vạn binh sĩ của chúng ta bị kìm ở chỗ này, không có ích gì hết.”
“Dù không cần ba vạn binh sĩ, nhưng số lượng binh sĩ quá ít, cơ bản là không thể đánh hạ được thành thị mà”
Một tên tướng lãnh của quân Châu phủ của Ninh Châu phủ nghiêm nghị nói.
Lối suy nghĩ của hắn ta còn dừng lại ở cách tấn công thành nguyên thủy nhất, hắn ta cảm thấy muốn cướp được một thành trì, ít nhất cũng cần có gấp mấy lần số lượng binh sĩ mới được. Nếu không, cơ bản là không đánh được.
Thậm chí là toàn bộ thiên hạ, đều đang nhìn xem tướng của quân Con Cháu lựa chọn ra sao.
Tất cả mọi người của các thế lực đều cảm thấy ở trận chiến này, có khả năng quân Con Cháu phải chết cả đoàn.
Doanh Châu phủ cứ đánh đến đi quân địch mệt mỏi rồi mới tấn công, muốn chiến thắng quân Con Cháu, lấy ba mươi hai vạn quân đánh bại ba vạn quân, thật sự là dễ như trở bàn tay.
Đông Ly Ưng nhìn một đám tướng lĩnh ở trước mặt, quỷ dị cười nói: “Còn nhớ rõ những chiến thuật mà tiên sinh dạy cho chúng ta sao! Bao vây đánh viện binh... Tập kích bất ngờ... Tách ra... Các ngươi học được mấy phần rồi?!”
“Trước mắt chính là cơ hội tốt nhất để dụng cách bao vây đánh viện binh và tập kích bất ngờ. Chỉ cần bọn họ dám đến viện binh, chúng ta sẽ để cho bọn họ có đến mà không có về..."
“Tòa thành nhỏ trước mặt này, các ngươi cảm thấy đối với tiên sinh mà nói là khó đánh sao! Tiên sinh thật ra đã tính toán hết rồi!”
Nói đến đây, Đông Ly Ưng thần bí cười một cái, hắn ta làm mọi người đều không nghĩ ra, trong chốc lát đều không hiểu tiên sinh đã tính toán hết rồi là sao.
Chẳng lẽ tiên sinh đã dạy cho Đông Ly Ưng làm cách nào để chiếm được tòa thành nhỏ này rồi sao?
Nhưng dù có thể chiếm được tòa thành nhỏ trước mặt, nhưng các thành thị phía sau thì sao?!
Nhưng khi nghe Đông Ly Ưng nhắc đến bao vây đánh viện binh, tập kích bất ngờ và chiến thuật chia nhỏ, mắt bọn họ đều sáng lên.
Đúng vậy, suy nghĩ chiến đấu của bọn họ vẫn đang dừng lại ở phương thức chiến đấu cũ kỹ, bây giờ cũng không phải quân đội trước đây nữa.
Dù đánh cận chiến vẫn còn, nhưng nếu như có thể tiếp thu được các cách tư duy chiến thuật.
Lấy ít thăng nhiều có là gì?!
Tất cả mọi người nhìn thấy Đông Ly Ưng với vẻ mặt chắc thắng và tràn đầy niềm tin, đột nhiên, mọi người cũng tràn trề lòng tin.
Dường như tại giây phút này, quân địch ở trước mắt cũng không là gì hết nữa rồi.
Nhìn thấy tất cả tướng lãnh đều đã lấy lại niềm tin, Đông Ly Ưng vội vàng nhân cơ hội ra lệnh.
Nam Minh Đồ dẫn đầu hai ngàn người vây thành, giả vờ tấn công!
Quân Con Cháu còn lại, trừ giữ lại ba ngàn quân dự bị ra, chia thành mười mấy nhóm phái ra ngoài, chia thành các điểm, chuẩn bị chặn đánh binh sĩ đến trợ giúp thành nhỏ trước mắt.
Mỗi một điểm khoảng hai ngàn người, Đông Ly Ưng phân thành mười hai điểm, tăng thêm cả tòa thành nhỏ trước mắt, đúng lúc là mười ba thành thị gần nhau.
Mười ba tòa thành thị này chính là tuyến phòng vệ thứ nhất để ngăn cản quân Con Cháu, tổng số lượng binh sĩ hơn bảy vạn!