Gã vừa dứt lời, đám binh lính lập tức quay người chuẩn bị bỏ chạy.
Nếu không đoạt mặt trận được thì đương nhiên là phải bỏ đi rồi.
Bọn chúng thậm chí ngay cả thi thể đồng bạn cũng mặc kệ.
Có điều, ngay lúc bọn chúng vừa quay người đi thì phía sau chợt truyền đến tiếng nổ mạnh.
Bọn chúng ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt chỉ còn lại sợ hãi.
Đường lui của bọn chúng bị người ta chặn lại rồi, không thể nào chạy trốn được nữa.
“Mau... mau chạy về phía hai bên...”
Chủ tướng thấy vậy thì vội vàng ra lệnh cho đám cấp dưới, còn mình thì cưỡi ngựa xông lên phía bên trái.
Có điều, khoảnh khắc gã lao ra, hai bên nhảy ra rất nhiều quân Con Cháu.
Lựu đạn, súng thần công, pháo cối, các loại vũ khí tiên tiến bay về phía quân Doanh Châu.
Trong chớp mắt, quân Doanh Châu muốn chạy thoát từ hai bên bị đánh lùi trở lại, xung quanh có thêm khoảng một nghìn thi thể.
Chủ tướng cảm thấy tuyệt vọng.
Gã làm sao cũng không ngờ mình mới vừa đắc ý khi nghĩ tới việc bắt được quân Con Cháu đi lập chiến công, thì bây giờ gã lại thành chiến công của quân Con Cháu.
Bọn chúng thế mà lại bị kẻ địch bao vây.
Nhìn bốn phía đều có quân Con Cháu, gã nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ suy ngẫm.
Quân Con Cháu ở xung quanh không nhiều, nhưng người †a có vũ khí tiên tiến, bọn chúng muốn lao ra từ phía trước hay là từ hai bên đều là chuyện không thể nào.
Nơi có khả năng lao ra nhất là phía sau. Chỉ là phía sau có rất rất nhiều quân Con Cháu.
“Lao ra từ phía sau, đây là đường sống duy nhất của chúng ta, mọi người lao lên...
Chủ tướng cản chặt răng, mặt mày chật vật, chỉ ra phía sau rồi nói.
Mấy nghìn quân Doanh Châu lập tức lao về phía con đường bọn chúng từng đi.
Cho dù phía sau đã bị chặn thì bọn chúng cũng cảm thấy mình lao qua được, bởi vì quân Con Cháu không có nhiều binh lính để chặn đường.
Chỉ cần có thể chạy ra khỏi nơi này là bọn chúng sẽ an toàn.
Bọn chúng làm sao cũng không ngờ rằng quân Con Cháu lại mai phục bọn chúng ngay tại đây.
Đây vốn là nơi mà bọn chúng định mai phục quân Con Cháu.
Nào ngờ quân Con Cháu lại như thần binh trời giáng trực tiếp mai phục ngược lại bọn chúng.
Năm nghìn quân Doanh Châu còn sót lại lập tức lao ra từ phía sau.
Bọn chúng sợ hãi, chỉ muốn chạy thoát khỏi nơi đây.
Tiếc là ngay lúc bọn chúng đang loạn, một đợt pháo cối lại bay tới.
Bởi vì đang loạn cho nên trận hình quân Doanh Châu trở nên dày đặc.
Trong chớp mắt, lại có gần một nghìn quân Doanh Châu bị nổ chết. quân Doanh Châu càng thêm sợ hãi.
Hơn nữa, chờ lúc bọn chúng chạy tới chỗ cách quân Con Cháu khoảng năm sáu mươi mét, đợt bắn đầu tiên của súng thân công binh cũng bắt đầu.
Ngay sau đó, lại có thêm mấy trăm quân Doanh Châu bị bắn chết.
Số quân Doanh Châu còn lại muốn chạy, nhưng lại sợ đến mức không dám chạy nữa.
Bởi vì dù có bao nhiêu quân Doanh Châu bỏ chạy thì gần như tất cả đều bị bắn chết.
Cho dù không bị băn chết thì cũng bị người một nhà dẫm chết.
Có điều, sau cơn hoảng sợ ngắn ngủi, quân Doanh Châu vẫn chạy ra sau, bởi vì đường đi bên này bằng phẳng hơn sườn núi nhiều, và bên này là nơi có khả năng chạy thoát cao nhất, kể cả khi có súng thần công binh.
Chỉ cần lao qua tuyến phòng thủ của súng thần công binh là bọn chúng sẽ có hi vọng sống. Tất cả quân Doanh Châu đều nghĩ như vậy.